"Nhất Bác ơi, Nhất Bác à", Tiêu Chiến bám trên khung cửa dùng giọng điệu thả thính gọi Vương Nhất Bác vừa mới kết thúc cuộc họp video call xong.
"Lại có chuyện tốt gì đợi anh đây?", đóng máy tính lại, Vương Nhất Bác có chút hứng thú nhìn về phía bé con.
"Hề hề... Tặng anh cái này", Tiêu Chiến hớn hở tiến lên trước, lấy khăn quàng cổ giấu sau lưng ra, "Tèng teng"
Một khăn quàng cổ màu đen thuần, trên đó còn có hoa văn mà Tiêu Chiến đặc biệt thêm vào, đơn giản nhưng không đơn điệu.
"Em lại tốn hao tâm trí đi đan khăn quàng sao?", Vương Nhất Bác có chút giận dỗi, quan trọng là anh còn không biết, bọn họ rất ít khi rời xa nhau, cùng lắm là lúc bé con đi ngủ thì anh tranh thủ đi công ty hoặc mở cuộc họp video call.
"Anh nói đi mà, anh có thích không..."
"Thích!", Vương Nhất Bác nắm lấy tay bé con, "Nhưng em không ngoan, không chịu nghỉ ngơi đàng hoàng, phải phạt em!"
"Ai da, sao em thảm quá vậy, tặng quà cho anh còn bị phạt, còn đạo lý nữa không đó...", Tiêu Chiến bộ dạng đáng thương nói, trực tiếp nhảy vào lòng Vương Nhất Bác dụi dụi.
Vương Nhất Bác mỉm cười, trực tiếp hôn cậu, không phải kiểu hôn chuồn chuồn lướt, mà là kiểu hôn nồng nàn cuồng nhiệt. Tuy nhiên do sức khỏe của bé con không được tốt, Vương Nhất Bác chỉ đến ranh rồi dừng.
"Ô... Chỉ vậy thôi hả?", Vương Nhất Bác khiến Tiêu Chiến cảm thấy ngọt ngào, cậu ôm lấy eo cảu anh.
"Sao? Dịu dàng quá hả?", Vương Nhất Bác kinh ngạc.
"Hề hề, anh Nhất Bác là tốt nhất nè...", Tiêu Chiến nũng nịu nói.
"Hôm nay có mệt không?", Vương Nhất Bác đỡ bé con qua ghế sofa ngồi, để cậu dựa vào vai anh.
"Dạ... không mệt nè.", bé con trên ngực anh vẽ vời lung tung, bất chợt bị Vương Nhất Bác bắt lấy cái tay.
"Không được chọc ghẹo!", giọng nói còn có chút nhẫn nhịn.
"Nhất Bác à... Thật ra thì, em được đó.", đôi mắt Tiêu Chiến nhìn thẳng Vương Nhất Bác, dùng cái tay còn lại bắt đầu cởi áo của Vương Nhất Bác.
"Anh... Sức khỏe em sẽ chịu không nổi...", Vương Nhất Bác nuốt nước miếng, hầu kết chuyển động lên xuống.
"Vậy anh dịu dàng một chút nè...", áo khoác không biết sao đã bị bé con cởi ra.
"Anh... Được hả?"
"Được...", Tiêu Chiến rất chủ động trèo lên vai Vương Nhất Bác, đưa đầu qua hôn anh.
Được Tiêu Chiến cho phép, Vương Nhất Bác cũng không che giấu nữa. Dịu dàng đặt cậu xuống, cẩn thận cởi đồ của hai người.
Mặt trời rất tốt, soi sáng cả mặt đất rộng lớn, trong phòng cũng như vậy ngập tràn muôn vàn ánh xuân.
Thư nhóc nhìn tờ đơn, cúi đầu cười chua xót, lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định hơn trước nhiều, nhẹ nhàng đặt bút ký tên mình.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, sự yên bình trên phó đều không thuộc về cậu ta. Vòng tay ôm lấy bờ vai của mình, vẫn lạnh, không thể ngăn được cái lạnh. Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đã cho thân xác của cậu ta một chỗ ở, nhưng không thể cho trái tim của cậu ta một chỗ ở.
Cậu ta ngưỡng mộ Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác đối xử với cậu như một đứa trẻ được cưng chiều hết mực, từ khí nào mà cậu ta cũng ảo tưởng tương lai của cậu ta cũng sẽ có một người như vậy.
Hôm đó, khi Vương Nhất Bác xông qua giúp cậu, đó có một khoảnh khắc tim cậu đập chậm một nhịp
Đừng nghĩ nhiều nữa, Thẩm Thư Thư lắc đầu, tỉnh lại đi. Bên cạnh anh đã có người rồi. Sắp xếp lại tâm trạng, xoay người ra khỏi phòng, chỉ để lại tờ đơn hiến xác ở đó.
"Chiến Chiến... Sinh nhật năm nay có ước nguyện gì?", lúc ăn cơm, Thẩm Thư Thư hỏi Tiêu Chiến.
"Còn chưa có ăn Tết, em là nói năm nay hả?", Tiêu Chiến nghiêng đầu suy nghĩ, miệng không ngừng nhai.
"Nuốt đồ ăn trong miệng đã rồi hãy nghĩ, coi chừng tiêu hóa đó.", Vương Nhất Bác nhắc nhở, gắp một miếng cá bơn đưa đến miệng Tiêu Chiến. Há miệng ăn miệng cá, đôi mắt to tròn chuyển động, suy nghĩ vấn đề.
"Ồ, anh muốn học lái xe, lái xe đạp!"
"Anh không biết sao?", Thẩm Thư Thư ngạc nhiên nhìn cậu, thời còn đi học không phải đều là đạp xe đi học sao.
"Không biết a, ông nội sợ anh té, không có cho anh học.", Tiêu Chiến lại ăn thêm một miếng gỏi cuốn Vương Nhất Bác gắp cho cậu, bộ dạng ngoan hiền khiến người khác nhìn là thương.
"Được, nguyện vọng này có thể đáp ứng cho em được, đợi con sinh rồi, anh dẫn em đi học.", Vương Nhất Bác cưng chiều nhéo mũi cậu, cho cậu một câu trả lời chắc chắn.
"Nói rồi đó nha... Móc ngoéo.", Tiêu Chiến háo hức mong chờ vươn ngón tay ra.
"Em không được gạt anh.", Vương Nhất Bác vươn tay chuẩn bị móc ngoéo, Tiêu Chiến đột nhiên rút tay về.
"Rủi, rủi em không đi, anh đừng giận em..."
"Không có đâu mà, nhất định sẽ dạy em!"
"Bé Chiến, sẽ học được thôi!", Thẩm Thư Thư mỉm cười, ánh mắt kiên định nói.
Tiêu Chiến chỉ cười mà không nói gì.