"Chiến Chiến... Anh đừng bảo em ra ngoài chung với tổng giám đốc Vương nữa nha!", Thư nhóc trở về vô cùng bất lực trách móc.
"Sao vậy, hai người ra ngoài không vui sao?", Tiêu Chiến khó hiểu hỏi.
"Anh đó... Anh không biết đâu, tổng giám đốc Vương của anh lúc ra khỏi cửa lạnh như cục đá vậy, hỏi cái gì cũng ừ ừ ừ ừ thôi.", Thư nhóc liếc Tiêu Chiến một cái, nhịn không được phải trợn ngược mắt lên.
"Không có nha..."
"Anh đừng giỡn nữa, nghe lời, trong bếp em có nấu đậu đỏ nè... À, đúng rồi, gỏi cuốn anh muốn ăn em sắp làm xong rồi, qua đây ăn luôn đi!", Thư nhóc không để ý cậu, quay trở lại nhà bếp.
Tiêu Chiến ngồi một mình trên lan can lại lần nữa rơi vào trầm tư, cậu nhớ những lời mà trước đó Vương Nhất Bác đã nói với cậu, nhưng cậu cảm nhận rõ thời gian của mình không còn nhiều nữa.
Lúc nãy Vương Nhất Bác đến công ty, cậu lại bảo Thư nhóc sẵn tiện theo xe, kết quả mặt Vương Nhất Bác đen xì.
Khăn quàng cổ trong tay cũng đan sắp xong rồi, Tiêu Chiến đặc biệt học theo các clip, vừa mới đan xong khúc cuối, Vương Nhất Bác giận rồi, hi vọng anh ấy sẽ thích cái khăn quàng cổ này.
Nhưng đợi đến bữa tối, Vương Nhất Bác cũng không trở về, Tiêu Chiến có chút sợ hãi, gọi điện thoại không nghe, Wechat cũng không trả lời. Gọi điện thoại cho Lý Hạo, Lý Hạo nói vẫn còn đang ở công ty.
"Thư nhóc, anh ra ngoài một lát.", Tiêu Chiến cầm lấy áo khoác, chuẩn bị đi ra cửa.
"Để em đi với anh...", Thư nhóc ló đầu ra hỏi.
"Không cần... Anh sẽ về nhanh thôi.", Tiêu Chiến đỡ lấy lưng đi ra cửa.
Tiêu Chiến ở trước tòa nhà đi tới đi lui rất lâu, giờ này cũng đã hết giờ làm rồi, cả tòa nhà dường như không còn mấy người, hạ quyết tâm tiến vào thang máy đi lên.
Vương Nhất Bác hôm nay quay lại công ty bận rộn rất lâu, xong việc cũng mới có 5 giờ chiều, nhưng bé con buổi chiều lại bắt đầu kiếm chuyện, không khỏi tức giận.
Nhìn đồng hồ, đã 6 giờ rưỡi rồi. Đến khi bé con xuất hiện trước cửa văn phòng, trong lòng giật mình.
"Anh Nhất Bác... Anh xong việc chưa?", Tiêu Chiến e dè hỏi.
"Sao em lại đến đây?", Vương Nhất Bác vội vàng chạy qua, đã 7 tháng rồi, anh đã thấy bộ dạng lúc không khỏe của Tiêu Chiến, không ngờ bây giờ lại xuất hiện ở đây.
"Có phải anh giận không... Em đợi anh qua giờ cơm luôn mà anh vẫn chưa về...", Tiêu Chiến thấy dáng vẻ anh chạy qua liền cảm thấy chắc là anh không giận đâu.
"Tay sao lạnh vậy hả?", Vương Nhất Bác đỡ cậu qua ghế sofa ngồi, "Tự mình đến đây sao?"
"Dạ... Tụi mình về thôi...", Tiêu Chiến vươn tay ôm lấy Vương Nhất Bác.
"Được, anh thu dọn một tí đã, được không?", Vương Nhất Bác dịu dàng hỏi.
"Dạ...", có thể do lúc đến đây trong lòng luôn nghĩ ngợi trong lòng, tinh thần tập trung cao độ không phát hiện ra gì lạ, sau khi gặp Vương Nhất Bác thì cảm thấy an tâm liền có cảm giác rất mệt mỏi.
"Hôm nay là anh không tốt, nên báo sớm cho em biết.", Vương Nhất Bác xoa đầu bé con liền phát hiện đôi tay đang ôm cậu không còn sức lực, bé con bất ngờ dựa vào người anh.
"Chiến Chiến?", Vương Nhất Bác đỡ lấy vai của cậu, phát hiện đầu của bé con gục xuống, không có chút sức sống nào, tim giật thót, "Không sao, không sao, chúng ta đến bệnh viện."
Ôm bé con chạy vội ra ngoài.
Hai chữ hối hận không đủ để hình dung tâm tình của Vương Nhất Bác lúc này, người trong lòng sắc mặt trắng bệch, gọi cũng không đáp lời.
"Bác tài, vui lòng lái xe nhanh chút.", Vương Nhất Bác gấp gáp nói.
"Đừng vội, đã nhanh nhất rồi, sẽ bị trừ điểm đó!", tài xế taxi thong thả ung dung nói.
"Trừ điểm tôi đền tiền cho bác!", Vương Nhất Bác rút từ trong túi ra một xấp tiền nhét vào ngực tài xế taxi.
"Tôi!", quả thật rất nhiều tiền, tài xế taxi không nói gì nữa, trức tiếp đạp lút ga.
Lúc Tiêu Chiến tỉnh lại, Vương Nhất Bác đang ở bên cạnh giường ngủ gục, bé con kéo ngón tay của anh, anh lập tức tỉnh dậy nhìn cậu.
"Dậy rồi hả? Có chỗ nào không khỏe không?", Vương Nhất Bác nhớ rõ những gì Vương Hạo Hiên đã dặn dò mình chú ý.
"Em ở bệnh viện hả?", Tiêu Chiến mỉm cười, nắm lấy tay Vương Nhất Bác, "Em muốn về nhà..."
"Truyền nước biển xong mới được về nha...", Vương Nhất Bác đau lòng nắm tay Tiêu Chiến, chỗ kim đâm trên mu bàn tay đã bầm tím một mảng.
"Anh không có ăn tối, chắc là đói rồi...", Tiêu Chiến nói.
"Anh gọi đồ ăn ngoài rồi, lát nữa họ giao, em có ăn nổi không? Ăn một chút với anh nha được không?"
"Em không đói... Nhưng em thích nhìn anh ăn."
"Được, vậy em nhìn anh ăn."
Vương Nhất Bác gọi cháo gà, còn có trứng lòng đào. Tiêu Chiến lúc mới đầu chỉ nhìn anh ăn, một lúc sau liền kéo tay của Vương Nhất Bác.
"Em cũng muốn ăn!"
Trên mặt Vương Nhất Bác nở ra một nụ cười tươi rói. Hai người em một muỗng, em một muỗng, ăn sạch sẽ.
"Xong rồi, về nhà thôi.", Vương Nhất Bác đè vào vết kim của Tiêu Chiến rất lâu, không còn chảy mau nữa mới an tâm chuẩn bị đưa người về nhà.
Thư nhóc đã đợi đến mất kiên nhẫn rồi, 10 giờ tối, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng đưa Thư nhóc về, quan trọng là Thư nhóc bị Vương Nhất Bác ôm trở về.
"Bé Chiến sao thế này?", Thư nhóc nhỏ giọng hỏi.
Vương Nhất Bác lắc đầu, ra hiệu cậu ta đừng nói chuyện, bởi vì trên đường về Tiêu Chiến lại ngủ thiếp đi rồi. Vương Nhất Bác ôm người đi thẳng về phòng.