Nhìn thấy ảnh động của đứa bé trong thiết bị, mắt Tiêu Chiến hơi cay cay, nước mắt nóng hổi theo khóe mắt chảy xuống, được khăn trải giường màu trắng của bệnh viện thấm hút mất.
Vương Nhất Bác đau lòng dùng ngón cái lau vệt nước mắt của bé con: "Sao lại khóc rồi?"
"Vui đó...", Tiêu Chiến tự mình có chút e thẹn, vùi đầu vào trong ngực Vương Nhất Bác.
"Phát triển tốt lắm, hai người không cần lo lắng, người lớn chỉ cần nghỉ ngơi tốt và bổ sung dinh dưỡng đầy đủ là được rồi.", bác sĩ siêu âm mỉm cười nói với bọn họ.
Lấy khăn giấy từ trong túi ra giúp Tiêu Chiến lau lớp gel siêu âm trên bụng, bỏ áo xuống, bé con mắt đỏ hoe, ngồi bên giường với chân khều đôi giày.
"Dạo gần đấy em ấy hơi bị phù, bác sĩ, vậy...", Vương Nhất Bác giúp Tiêu Chiến mang giày, bé con hôm nay mang đôi giày thể thao của cậu ra ngoài.
"Cậu đợi chút, để tôi xem xem.", bác sĩ xem qua một chút, chân đúng là hơi bị phù, nhưng cũng không đến nỗi nào, không đến nỗi phù như cái bánh bao: "Không đến nỗi nào, trong phạm vi cho phép, trở về nhớ chú ý ăn uống, đi bộ nhiều một chút."
"Dạ, cảm ơn bác sĩ.", Tiêu Chiến nghe bác sĩ nói không sao, cũng đỡ lo hơn.
Sau khi gật đầu chào tạm biệt bác sĩ, Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến ung dung đi lấy thuốc. Hai bữa rồi Vương Nhất Bác bận công việc, hôm nay tranh thủ thời gian rãnh dẫn cậu đi kiểm tra.
"Bữa giờ bận rộn, anh vất vả rồi.", hai người tay trong tay đi trên hành lang bệnh viên, Tiêu Chiến nhìn quầng thâm mắt của Vương Nhất Bác, có chút xót xa.
"Sắp tới lại có thời gian ở cùng em rồi, có đói bụng không? Hôm nay muốn ăn gì, tụi mình ăn ngoài đi.", Vương Nhất Bác nắm chặt tay cậu, khoảnh khắc ra khỏi hành lang bệnh viện, bên ngoài ánh nắng chói chang.
"Em muốn ăn...ừ...muốn ăn...", Tiêu Chiến nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không biết mình muốn ăn cái gì.
"Không đói hả?", Vương Nhất Bác nghiêm chỉnh hỏi.
"Không đói lắm, em muốn ăn cái bánh mì mà anh mang theo.", Tiêu Chiến lắc đầu, vươn tay lấy cái bánh mì mà sáng nay lúc ra cửa Vương Nhất Bác lấy bỏ trong túi mình.
"Được, vậy em ăn tạm một cái đi.", Vương Nhất Bác lấy trong túi áo khoác ra một cái bánh vị truyền thống, mở bao ra nhét bánh vào tay Tiêu Chiến.
"Cái này cũng là anh Nhất Bác làm ạ?", Tiêu Chiến cắn một miếng, cực kỳ mãn nguyện.
Hôm qua tan ca về đã trễ lắm rồi, Tiêu Chiến ngủ một giấc thì tỉnh dậy đi vệ sinh, lúc quay lại thì nghe dưới lầu có tiếng lẻng xẻng, Vương Nhất Bác ở trong nhà bếp không biết đang làm cái gì, đến gần mới phát hiện anh đang làm bánh mì.
"Cai trong tay em là anh làm đó.", Vương Nhất Bác ngại ngùng nói.
"Ngon lắm.", Tiêu Chiến như một đứa trẻ, cười tít cả mắt: "Em không muốn ăn gì cả, về nhà thôi."
Vậy là về nhà sao? Vương Nhất Bác nghĩ hiếm khi dẫn cậu ra ngoài, sao lại về sớm vậy được.
"Tụi mình đi dạo siêu thị đi,", Vương Nhất Bác đề nghị.
"Hả?", Tiêu Chiến khó xử nói.
"Hồi nãy vừa hứa với bác sĩ, bây giờ em lại không nghe lời sao?", Vương Nhất Bác nhướng mày: Đi thôi, mua trà sữa cho em uống."
"Vị gì ạ?", Nhắc đến trà sữa, vẫn là có chút rung động nha.
"Em muốn uống vị gì?", Vương Nhất Bác rất ít uống, chỉ biết là có một món tên là trà sữa, lấy điện thoại mở ứng dụng đặt đồ ăn ra bắt đầu chọn.
"Cái này nhiều miếng đào nè, nhìn có vẻ rất ngon đó...", Không ngờ bé con lại kéo áo khoác mình chăm chú xem thực đơn.
"Vậy em uống cái này được không?"
"Dạ... Được ạ, vậy anh uống gì?", Tiêu Chiến vẫn chăm chú nhìn thực đơn.
"Em còn muốn uống gì, anh uống ly đó là được."
"A, vậy chọn cái này nè, khoai môn chụt chụt được không?", Tiêu Chiến giống như khám phá ra đại lục mới, chỉ vào ly trà sữa kia.
"Được, vậy để anh mua, mình qua siêu thị kia đi một vòng.", Vương Nhất Bác nhéo má Tiêu Chiến, mềm mại cảm giác rất tốt.
"Dạ được! Xuất phát!"
"Cái này uống ngon nè!", Vương Nhất Bác mở ly của mình ra, đưa Tiêu Chiến uống trước, mắt Tiêu Chiến mở to, biểu lộ vui vẻ.
"Ly của em là lạnh à...", Vương Nhất Bác cầm ly trà sữa của Tiêu Chiến mới phát hiện ra là đá bào, "Em uống ly của anh, em không được uống lạnh quá."
"Nhưng, nhưng em muốn uống, cho em nhấp một miếng được không? Một miếng là được rồi.", Tiêu Chiến làm ra vẻ mặt đáng thương nhìn Vương Nhất Bác, tay làm ra dấu tí xíu xiu.
Thấy vẻ mặt dễ thương của cậu, Vương Nhất Bác đành bất lực thở dài: "Chậc, bó tay với em! Vậy em đợi một lát, phía trên không lạnh lắm, hút một miếng nhỏ ở phía trên."
"Cảm ơn...", Tiêu Chiến mãn nguyện uống một ngụm, nếm được mùi vị liền vô cùng vui vẻ, sau đó lập tức đẩy ly ra chỗ khác.
"Đi siêu thị chơi một vòng đi, mua ít trái cây với rau được không?", Mỗi người một ly trà sữa, Vương Nhất Bác đề nghị đi vào trong.
Hai người dường như chưa từng cùng nhau đi siêu thị vào buổi sáng, trước cổng siêu thị là các quầy đồ ăn có bánh bao hấp, các món ăn chín, rồi mì nữa, Tiêu Chiến nhìn thấy liền muốn ăn.
"Anh Nhất Bác, tụi mình ăn cái này được không?", Tiêu Chiến ra dấu cho Vương Nhất Bác ăn bánh bao hình chú heo con dễ thương.
"Em muốn nhân đậu hay nhân trứng sữa?"
"Dạ..." bé con gặp khó khăn trong vấn đề lựa chọn bèn cắn ống hút bắt đầu đắn đo suy nghĩ: "Em..."
"Vậy mua hết đi, ăn không hết thì anh ăn."
"Dạ."
Bánh bao nhân trứng sữa cắn một cái liền có mùi sữa thơm lừng, Tiêu Chiến ăn bánh bao như sóc cạp, Vương Nhất Bác nhìn thấy cũng an tâm hơn.
"Ăn từ từ thôi, có ngon không?"
"Dạ dạ, ngon lắm...". Tiêu Chiến bẻ một nửa đút vào miệng Vương Nhất Bác, háo hức mong chờ phản ứng của anh.
"Ừ, mùi vị cũng được, chúng ta mua một ít về nhà, em đói có thể hấp ăn.". Vương Nhất Bác ăn qua cảm thấy mùi vị cũng ổn: "Thử nhân đậu này xem."
"Cũng ngon nữa...". Tiêu Chiến ánh mắt thích thú, cảm thấy cái này cũng rất ngon, "Thêm cái này nữa!"
"Ừ, lúc ra thì mua thêm một ít về!". Vương Nhất Bác mỉm cười trả lời, bé con thích là được.
---------------------------------------------------