"Vương Hạo Hiên, anh thấy em hôm nay hơi sai sai.", sau bữa ăn, Vương Nhất Bác khoanh hai tay trước ngực nhìn cậu ta, bày ra bộ mặt biết tuốt.
"Cái gì chớ...", bị người khác vạch trần, Vương Hạo Hiên chột dạ chối cãi.
"Nè nè nè, thử dưa hấu em mua đi.", Tống Kế Dương đi từ trong bếp ra bưng theo một mâm lớn dưa hấu đã được cắt gọn gàng.
"Em có thể ăn không?", Tiêu Chiến chăm chú nhìn qua, cậu biết mình không được ăn dưa hấu, nhưng rất muốn ăn nha.
"Ăn một miếng chắc được nhỉ?", Vương Nhất Bác quay người hỏi Vương Hạo Hiên phía sau.
Vương Hạo Hiên gật đầu, "Không sao, cũng đâu phải Hạc Đỉnh Hồng."
Thấy bọn họ nói vậy, Tiêu Chiến mừng rỡ dùng nĩa xiên một miếng, vui vẻ chớp chớp mắt với Vương Nhất Bác, biểu cảm làm tim Vương Nhất Bác đập loạn xạ.
"Ăn từ từ.", cưng chiều xoa gò má Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cảm giác bé con như thế này thật tốt. Vẻ mặt của bé con được ăn dưa hấu đầy mãn nguyện, tiếc nuối ăn hết một miếng, muốn ăn tiếp, nhưng lại nhịn xuống, vẻ mặt vô cùng dễ thương.
"Anh Nhất Bác, đợi đứa bé ra đời, anh lại mua dưa hấu cho em ăn nhé, được không?", sau khi buông nĩa xuống, Tiêu Chiến lựa chọn cách xa dưa hấu, âm thầm đến sau lưng Vương Nhất Bác.
"Được,", Vương Nhất Bác ôm lấy Tiêu Chiến, cúi đầu hôn lên má cậu.
"Vương Nhất Bác, quá đáng nha, tình củm chảy nước!"
Vương Hạo Hiên ánh mắt khiêu khích, Vương Hạo Hiên tiếp tục hôn thật sâu.
"Ối giời ơi!", Vương Hạo Hiên vội nhét hai miếng dưa hấu, nhìn qua Tống Kế Dương, thấy người này mỉm cười nhìn mình, thôi bỏ đi, không nhìn còn hơn.
Tiễ Vương Hạo Hiên và Tống Kế Dương rời đi, Tiêu Chiến buồn ngủ dụi mắt, Vương Hạo Hiên quay đầu lại nhìn thấy dáng vẻ này của bé con.
"Buồn ngủ hả?", ôm người vào lòng rồi tiến về phía phòng ngủ, Vương Nhất Bác trong lòng mềm chảy nước, "Đi ngủ tí đi nha?"
"Bữa nào tụi mình đi chơi đi? Em muốn ra ngoài chơi...", vòng tay của Vương Nhất Bác có tác dụng ru ngủ, mắt muốn sụp xuống.
"Được, đợi sức khỏe em khá hơn tí, tụi mình ra ngoài chơi, được không?", Vương Nhất Bác đỡ cậu từ từ nằm xuống, theo thói quen nắm lấy ngón cái của Tiêu Chiến.
Chậm rãi lắc lư một hồi, Tiêu Chiến liền đi vào giấc ngủ.
Vương Nhất Bác vỗ nhẹ Tiêu Chiến, giống như dỗ em bé vậy, hôm nay là lần đầu người này đưa ra yêu cầu với mình, còn rất đơn giản nữa, chỉ là ra ngoài chơi.
Nhìn một vòng quanh phòng, trước đây đều là do Tiêu Chiến dọn dẹp, đúng là không có để tâm đến bé con này mà. Cúi đầu hôn lên nốt ruồi ở dưới miệng của bé con, người trong lòng của anh. Cởi quần áo, ôm cậu nằm xuống.
Lúc Vương Nhất Bác tỉnh lại bé con vẫn còn ngáy ngủ, nhìn đồng hồ, đã 4 giờ rồi.
"Bé cưng, dậy thôi..."
"Hư...", lại trốn vào trong mền, điệu bộ không muốn dậy.
"Nghe lời, em còn ngủ nữa, buổi tối sẽ không ngủ được.", Vương Nhất Bác kiên nhẫn khuyên nhủ cậu.
"Anh Nhất Bác...", Tiêu Chiến điệu bộ sắp tỉnh, nhưng cơ thể giống như có cả tấn đá đang đè lại, không dậy nổi.
"Ôm em dậy mặc quần áo được không?", Vương Nhất Bác cẩn thận ôm cậu dậy, Tiêu Chiến mềm nhũn dựa vào ngực anh.
"Không có sức..."
Thấy bé con không muốn dậy, Vương Nhất Bác cũng không làm phiền cậu, "Vậy em nằm thêm một lát được không, anh đi xem xem tối nay em ăn gì."
Mơ mơ màng màng gật đầu, Vương Nhất Bác nhét cậu vào mền lại.
Chú Trần đã sai dì người làm chuẩn bị thức ăn cho bữa tối, Vương Nhất Bác nhìn qua một lượt thì bảo bọn họ bắt tay vào chuẩn bị.
"Cậu chủ, bé Chiến vẫn chưa dậy sao?",chú Trần đặt món hầm trong tay xuống.
"Dậy không nổi, để em ấy ngủ thêm chút nữa đi, chú Trần, mốn hầm chú hâm lại thêm chút nữa, đừng để nguội quá.", Vương Nhất Bác thở dài, có chút xót xa nói.
"Không sao, dậy tỉnh táo rồi ăn."
"Dạ."