Lễ tang vừa lo liệu xong, lại gặp kì nghỉ lễ bảy ngày. Tiêu Chiến xem tình huống mà quyết định, trong khoảng thời gian này muốn xin cho Vương Nhất Bác nghỉ học thêm vài ngày, ở nhà nghỉ ngơi một chút.
Vết thương trên thân thể có thể khép miệng, chỉ lưu lại một đường sẹo.
Nhưng vết thương trong lòng không biết cần bao nhiêu thời gian mới khỏi hẳn. Vương Nhất Bác gần đây mệt mỏi quá độ, đến một nơi xa lạ, qua một đêm không ngủ, lúc ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào phòng, con người mặt mày trầm tĩnh đó mới mông lung đi vào giấc ngủ. Chờ đến lúc cậu mở choàng mắt tỉnh dậy, bên cạnh đã trống không, chẳng còn thân ảnh mảnh khảnh kia nữa. Cậu đầu bù tóc rối ngồi dậy, trong lòng còn chưa kịp nổi lên cơn mất mát mơ hồ, đã thấy tiếng va chạm ngoài cửa. Cậu cảnh giác quay đầu, nghe từ cửa truyền đến tiếng của Tiêu Chiến, nhẹ nhàng gọi tên cậu: "Vương Nhất Bác, em dậy rồi đấy à?"
Thiếu niên xoay người, chân trần mở cửa phòng ngủ đi ra.
Người kia hình như rất dễ đổ mồ hôi, đang chật vật vần một cái bàn còn bọc giấy chống xóc. Vừa nhìn thấy Vương Nhất Bác, anh vui vẻ cười rộ lên: "Lại giúp anh nào." Giọng anh lúc nói còn hơi thở dốc, bất giác vừa có chút làm nũng lại có chút oán giận: "Cái bàn này, nhìn thì không lớn, mà nặng thực sự, vác mệt chết anh!"
Không gian trong phòng có hạn, cả phòng chỉ có một cái bàn cạnh cửa sổ là có vẻ đáng giá nhất, trên bàn có rất nhiều đồ đạc mà Vương Nhất Bác không biết là gì. Cái bàn Tiêu Chiến mang về hôm nay thật sự không có chỗ để, chỉ có thể đặt sát bàn làm việc của anh, nhưng trông ra lại rất hài hòa, Tiêu Chiến vươn ngón tay thon dài gõ gõ lên bàn: "Về sau em sẽ ngồi đây làm bài tập."
Anh biết, đây là giai đoạn quan trọng nhất trong năm cuối sơ trung (cuối cấp Hai).
Thế là Tiêu Chiến thì ngồi ở bàn mình viết viết vẽ vẽ, còn Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh, an tĩnh đọc sách, làm bài tập.
Chỉ là đôi lúc ánh mắt sẽ lơ đãng nhìn ra xa, nhiều khi ngắm chim bay hay ráng chiều ngoài cửa sổ, có lúc lại nhìn tới sườn mặt với đường cong sắc bén của người bên cạnh.
Người này đã trưởng thành, cao hơn cậu, đường nét mặt mũi cũng rõ ràng hơn. Vẻ mặt lúc chuyên chú làm việc, sẽ bất giác cắn môi dưới, lúc bực bội, sẽ nhe răng thỏ làm mặt giận với không khí. Dáng vẻ vén tay áo cầm bút, so với Vương Nhất Bác cũng thành thục hơn.
Nam nhân và thiếu niên, rõ ràng chỉ chênh nhau vài tuổi, thoạt nhìn lại như ở hai thế giới.
Tiêu Chiến dựa vào vẽ tranh để nuôi sống bản thân.
Thuận tiện nuôi thêm cả cậu.
Lần đầu nuôi trẻ, thật sự có nhiều sơ sẩy. Tiêu Chiến có đôi lúc chạy deadline quá nhập tâm, vẽ xong ngẩng đầu lên, đã qua giờ cơm. Chỉ là thiếu niên bên cạnh cả ngày cũng không kêu đói, ngồi ngốc bên cạnh anh, như một con mèo. Tiêu Chiến ảo não nhăn mày, đứng dậy đi qua, nhìn nửa túi bánh quy bóc dở trên bàn: "Em ăn cái này hử?"
Lúc Tiêu Chiến mười lăm tuổi, sức ăn dọa người, anh hiểu tuổi này chính là tuổi ăn tuổi lớn. Chỉ là thiếu niên trước mặt, trong đôi mắt đen nhánh lại như chứa toàn sương mù, nhẫn nại chưa bao giờ biểu đạt nhu cầu của bản thân.
Tiêu Chiến không biết vì sao, quá dễ dàng cộng tình với cậu. Rõ ràng Vương Nhất Bác chẳng nói gì, nhưng trong lòng anh cứ như bị ai nắm chặt, đau nhói lên. Anh sờ sờ đầu tóc mềm mại của cậu: "Lần sau nhớ nhắc anh nấu cơm, nghe chưa?"
Đến lúc làm xong cơm tối, đã mười giờ. Tiêu Chiến chẳng ăn miếng nào. Vương Nhất Bác buông đũa mím môi, rồi lại chủ động hỏi: "Anh làm sao thế?" Tay anh ấn bụng, vô tội cười rộ lên: "Không ăn cơm đúng giờ, đau dạ dày rồi, bệnh cũ ấy mà."
Quả thực anh không những không chăm sóc được tốt cho cậu, mà với bản thân mình cũng bỏ bê.
Đến lần sau anh nhập tâm chạy deadline quên nấu cơm, đột nhiên có người chạm cánh tay anh. Tiêu Chiến như bừng tỉnh giấc mộng, tháo tai nghe xuống ngẩng đầu lên, nhìn thấy Vương Nhất Bác đứng cạnh, trong tay bưng một tô mì gói nóng hổi.
Thiếu niên vẫn cực kiệm lời: "Ăn cơm, ăn cơm đúng giờ."
Tô mì này nấu thật sự fail, sợi mì mềm nhũn, chỉ có điều bên dưới còn giấu một quả trứng.
Là dụng tâm nấu một tô mì ăn liền.
Tiêu Chiến vừa ăn vừa lắc đầu rồi lại cười rộ lên.
Từ lúc Nhất Bác tới, dạ dày anh cũng khá lên nhiều.
Sau kì nghỉ, Vương Nhất Bác không cho Tiêu Chiến xin nghỉ thêm, bắt đầu cõng cặp sách trở lại trường. Tiêu Chiến không có xe, trường học cách tiểu khu bọn họ thuê rất xa. Cũng may có tàu điện ngầm đi thẳng tới, có điều phải xuất phát từ nhà trước tận 40 phút.
Tiêu Chiến đưa cậu đi một lần, thiếu niên liền nói mình nhớ đường rồi, không cần đưa nữa, chỉ có điều Tiêu lão sư không nghe cậu từ chối, dù đêm trước ngủ ít hay nhiều, hôm sau vẫn lồm cồm bò dậy đưa cậu bé đi học, có điều ngáp sái quai hàm, đôi lúc còn tựa vai Vương Nhất Bác ngủ một chặp. Tỉnh dậy liền ngoan ngoãn xin lỗi, thiếu niên trưởng thành sớm thập phần bất đắc dĩ chống đỡ cho anh, như thể mọi gánh nặng đều đặt lên vai cậu.
Cuộc sống chẳng dễ dàng gì, Nhất Bác thở dài.
Nhưng nói đi phải nói lại, Tiêu Chiến là phụ huynh đón con soái nhất trường. Lúc Vương Nhất Bác tan học ra tới cổng, rõ ràng trời đã tối rồi, nhưng cậu chỉ cần liếc một cái đã thấy thân ảnh thon dài mặc áo khoác gió đứng ở cổng trường đợi cậu.
Lúc đến gần lại nghe có người ở cạnh hỏi anh: "Cậu là anh trai à? Đến đón em trai hử?"
Vương Nhất Bác nghe cách xưng hô này ánh mắt liền lạnh đi, cậu chạy tới trước mặt Tiêu Chiến ương ngạnh phủ nhận: "Không phải!"
Tiêu Chiến nửa gật đầu, nửa thôi. Anh cảm nhận được sự kháng cự của Nhất Bác, thế nên từ đó dù nói đùa cũng không đem danh xưng "ca ca" này ra mà nhận vơ nữa.
Vương Nhất Bác dường như chưa bao giờ gọi anh là gì cả, lúc cần gọi sẽ chạm vào tay anh.
Hai người bọn họ, không biết trong đời mình, người kia sắm vai gì. Nhưng thật sự lại đang nương tựa vào nhau mà sống.
Thời tiết ngày một oi bức, Nhất Bác vốn dễ ngủ, cũng bắt đầu trằn trọc. Chiếc điều hòa cũ ở nhà thuê cứ rên hừ hừ mà không chạy, kêu thì rõ to mà chẳng mát chút nào. Đã thế lại còn có muỗi, đốt trán Vương Nhất Bác sưng một cục lớn, Tiêu Chiến tức mình cúi xuống dí sát mặt cậu: "Ây da, cục bắp cải đẹp trai của anh bị hủy dung rồi!"
Vương Nhất Bác diện mạo khí chất, so với bạn cùng lứa đều xuất sắc vô cùng, mỗi lần nhìn cậu cùng đám bạn chậm rãi đi ra, Tiêu Chiến đều nảy sinh một cảm giác tự hào quái dị.
Làm như công lao mình sinh được một đứa con lớn lên đẹp trai soái khí không bằng...
Tiêu Chiến lo lắng, Nhất Bác cũng sắp thi vào cấp ba rồi, chỉ là điều kiện trước mắt không cho phép cả hai đổi chỗ ở. Thế nên Tiêu Chiến đầu tư mua rất nhiều thiết bị nho nhỏ, máy đuổi muỗi dùng rất ổn, có điều hạ nhiệt vẫn phải nhờ đến quạt cây.
Lại không biết Tiêu Chiến đọc ở đâu trên mạng, nói quạt mà thổi thốc nhiều không tốt cho sức khỏe, cũng không được thổi vào đầu. Thế nên anh nửa đêm thường mò dậy, điều chỉnh vị trí quạt, đổi từ đuôi lên đầu giường, lại từ đầu xuống đuôi giường. Vương Nhất Bác mông lung nhìn anh cứ mò mẫm như người mộng du, bèn duỗi tay túm chặt cổ tay anh, khàn giọng nói: "Đừng lộn xộn nữa, mau ngủ đi."
Tiêu Chiến bướng bỉnh gạt tay cậu: "Bo Bo soái như vậy, lỡ trúng gió méo mồm thì đi thi làm sao!"
Sau này điều kiện hai người cũng tốt hơn, phòng ở càng lúc càng rộng, có điều Vương Nhất Bác vẫn luôn hồi tưởng những ngày nằm dưới chiếc điều hòa cũ kêu o o này.
Cậu trước giờ chưa từng cảm nhận được, trên đời này lại có một người, chẳng vì lí do gì, yêu cậu.
Có điều, ở cùng nhau, vẫn có vài chuyện xấu hổ.
Tiêu Chiến thời gian này chạy deadline quá mệt mỏi, áp lực cũng lớn, sẽ vừa nằm mơ vừa tung chưởng, không thì chân dài cũng sẽ đạp Vương Nhất Bác một cú, hoặc sẽ tiện tay gác lên cổ cậu, như muốn giết người diệt khẩu.
Mỗi sáng sớm tỉnh dậy, Vương Nhất Bác đã quen nhẹ nhàng nhấc cánh tay dài ngoằng của Tiêu Chiến đặt lên người cậu ra.
Có điều hôm nay hơi khác chút.
Thiếu niên đang trốn vào WC giặt quần lót, vừa vặn bị Tiêu Chiến mắt mơ hồ ngái ngủ nhìn thấy.
Anh vốn đang buồn ngủ, một phát tỉnh luôn, ngay lập tức hiểu được, đã xảy ra chuyện gì.
Vương Nhất Bác mới nhìn thì có vẻ bình tĩnh, nhưng mà vành tai đã dần đỏ lên.
Tiêu Chiến lại không bình tĩnh nổi, anh cảm thấy mình đặc biệt có nghĩa vụ phải giải đáp các nghi hoặc sinh lý tuổi dậy thì cho thiếu niên: "Đây là chuyện hết sức bình thường, nam sinh tới tuổi nhất định sẽ... cái kia..."
Vương Nhất Bác cau mày nhìn người kia đang lắp bắp nói bừa: "Em không cần hoảng, cũng không cần nghĩ nhiều. Rất bình thường, anh so với em còn sớm hơn hai năm, ha ha ha." Tiêu Chiến vì muốn hòa hoãn không khí mà càng thuyết pháp hăng hái, nhưng không thành công.
Không khí lại thêm xấu hổ.
Tiêu Chiến tiếp tục đứng ở cửa toilet mạnh mẽ giảng một khóa sinh lý: "Đây chính là tiêu chí của một người trưởng thành! Là đàn ông đó!"
Vương Nhất Bác sáng mắt lên, cậu thực sự muốn lớn lên, tuy nhiên cái tiêu chí này, cũng quá mức đặc biệt rồi...
Tiêu Chiến đang sắm nốt vai huynh trưởng khai sáng cho thiếu niên: "Nhưng mà, nói lớn rồi, cũng không thể... làm xằng làm bậy... Xúc động có thể... ừm, hóa giải một cách hợp lí. Không cần phải cùng với con gái..."
Vương Nhất Bác thật sự nghe không nổi nữa, xoay đầu: "Anh đi ra ngoài đi."
Tiêu Chiến liền làm ra vẻ muốn đóng cửa, vẫn không buông tay, bổ sung thêm một cậu: "Nếu thế cũng cần! Cũng phải mang bao, chú ý an toàn!"
"Đi ra!!!"
A, tiểu gia hỏa có hormone dậy thì ngây thơ, Tiêu papa thật khó khăn a.
Lúc nhảy dựng lên ngắt lời anh, cậu thấy cảm giác thẹn thùng bỗng hóa giải một cách lạ lùng. Cậu hồi tưởng một chút cảnh tượng vừa rồi trong mơ, tựa hồ trống rỗng, chẳng có gì, chỉ có một mảnh sương mù mênh mông cùng dục vọng xa lạ cuồn cuộn dâng lên.
Trước kì thi của Vương Nhất Bác mấy ngày, Tiêu Chiến lần đầu tiên không đến đón cậu, mà gửi một tin nhắn: "Phải đi xã giao." Cậu cất điện thoại vào túi, thần sắc thanh lãnh đi về hướng tàu điện ngầm.
Nữ sinh cùng lớp nhìn thấy cậu bèn hỏi thăm: "Nhất Bác, anh trai cậu không tới à?"
Cậu chỉ lắc đầu không đáp.
Nữ sinh liền cười: "Anh trai Nhất Bác, lớn lên thật sự rất tuấn tú nha."
Nam sinh đội mũ đeo tai nghe, một mình đi về hướng trạm tàu điện ngầm.
Mã đến hơn một giờ sáng, Vương Nhất Bác cũng không chờ được anh về, cậu cố ép mình ngủ trước, nhưng lại xoay người ngồi dậy, cầm lấy điện thoại.
Đến lúc Nhất Bác theo địa chỉ Tiêu Chiến gửi đến dưới lầu chỗ KTV, cũng đã hai giờ sáng. Cậu đóng cửa xe taxi hơi mạnh, rõ ràng tức giận, nhưng khi nhìn thấy tên say rượu đang dựa đầu vào tường, cơn tức liền biến thành sự dung túng không chút dè dặt.
Cậu đến ôm lấy bờ vai của Tiêu Chiến, nâng anh dậy: "Làm sao lại uống nhiều rượu thế này?"
Người này bị nắm tay hơi đau, đôi mắt ánh lên sắc nước. Anh nhìn người mới tới, lập tức lộ ra nét tươi cười: "Bo Bo đấy à!"
"Bo Bo!" Anh kêu thật to tên rồi, rồi thậm thụt hạ giọng: "Đàm phán thành công rồi!"
Vương Nhất Bác đỡ anh đi ra, cau mày hỏi: "Thành công cái gì?"
"Anh vẽ! Bán được! Bo Bo! Ca ca kiếm được tiền!"
"Có thể thuê phòng có điều hòa! Rồi em sẽ có phòng ngủ riêng!"
"Lợi hại hông?"
Vương Nhất Bác dùng sức đỡ anh, cũng không vì tửu quỷ tự xưng anh trai mà nổi giận, chỉ nhẹ giọng dịu dàng nói: "Lợi hại."
"Ca ca."