Đây là lần thứ ba Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến. Hôm nay trời rất lạnh, nhưng anh chỉ mặc một thân áo quần đơn bạc, tay cầm ô, đứng tách khỏi đám đông. Điều kì lạ là Vương Nhất Bác nhìn xuyên qua khe hở giữa đám đông, một cái là nhìn thấy anh rồi.
Tiêu Chiến cũng nhìn cậu bé với đôi mắt vô cảm đứng giữa đám người, mặc bộ đồng phục rộng thùng thình. Người xung quanh đang an ủi cậu, nhưng cậu không đáp lại. Cậu đứng đĩnh đạc, như một cây tre vươn thẳng trong mưa.
Tiêu Chiến luôn cảm thấy cậu bé này mặt mày xinh đẹp, sạch sẽ, rất giống Vương Nghị hồi mười lăm tuổi. Chỉ là so với Vương Nghị lại có vài phần thanh quý hơn. Ngay cả trong hoàn cảnh này, trông cậu cũng nghiêm nghị, bất khả xâm phạm.
Cậu kiên cường hơn anh trai, cũng có thể chống đỡ tốt hơn anh trai cậu.
Chỉ là, không hiểu vì sao, Tiêu lão sư vẫn thấy xót xa cho đứa bé gần như không có liên hệ gì với mình này.
Có lẽ là yêu ai yêu cả đường đi lối về nhỉ.
Chờ đến khi những người vây quanh Vương Nhất Bác đều đã rời đi, Tiêu Chiến mới đi đến trước mặt cậu, thiếu niên ngẩng đầu lên, lộ ra một đôi mắt thanh triệt, đen trắng rõ ràng. Bờ môi cậu đã khô nẻ, từ lúc biết tin, cậu không uống lấy một giọt nước.
Cũng không hề rơi lệ.
Vị ca ca lớn hơn 6 tuổi thả nhẹ thanh âm: "Nhất Bác, anh là bạn của Vương Nghị anh trai em."
Thiếu niên vẫn nhìn anh không đáp. Tiêu Chiến chỉ có thể tiếp tục ôn tồn giải thích: "Anh của em vừa đến Mỹ, không có cách nào quay về."
Thiếu niên lập tức cúi đầu, giọng nói so với vẻ ngoài còn trầm ổn hơn: "Lúc này, không có cách nào quay về sao?"
Kì thực Tiêu Chiến cũng biết, Vương Nghị có thể kiếm vô số cớ, nhưng sự thực chỉ là hắn không có năng lực đối đầu, chỉ có thể trốn tránh. Hắn trời sinh mềm mại mẫn cảm, nhất thời vì tùy hứng mà tạo thành hậu quả như vậy, căn bản không gánh vác nổi.
Cho nên, người thiếu niên quật cường không có anh trai là người thân duy nhất ở cạnh này, chỉ có thể tự mình đeo băng đen lên cánh tay, lo liệu lễ tang cho hai vị thân sinh.
Tiêu Chiến thở dài khâm phục: "Anh sẽ thay anh trai em, cùng em hoàn thành hậu sự."
Thiêu niên đứng dậy, lảo đảo một hồi mới vững: "Không cần."
Tiêu Chiến cũng không phản bác, chỉ lấy một bông hoa trắng, tự gắn lên ngực mình.
Vương Nhất Bác vẫn không khóc, mãi đến khi quan tài bị lấp đất, biệt ly như cơn mộng dần trở thành hiện thực, cậu mới trong một khắc, thực sự hiểu, đây, là vĩnh quyết.
Tiêu Chiến mấy ngày nay vẫn ở cạnh bầu bạn với cậu, vươn tay đỡ lấy cậu từ phía sau, tiếng khóc của thiếu niên bị tiếng mưa rơi bao phủ, sấm sét vang rền. Nhiều năm sau, Tiêu Chiến vẫn nghĩ, cái giá của trưởng thành, thật quá tàn khốc.
Ngày đó trong mưa, độ ấm của vòng tay ấy, trở thành kí ức cuối cùng của Vương Nhất Bác.
Cậu từ trong mộng bừng tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên giường của anh trai. Cửa không đóng. Từ phòng khách tiếng người lớn nhỏ giọng rủ rỉ, nhưng họ nói gì cậu vẫn nghe rõ: "Nó còn bé thế, một mình chống đỡ làm sao?"
"Bác cả à, bác cũng không thể nhét thằng bé sang bên em, Lỗi Lỗi năm nay còn phải thi đại học."
"Em cũng không có cách nào, dượng của nó không cho em mang một thằng nhóc choai choai về nuôi đâu."
"Mấy người sao lại không hiểu, chỉ nuôi có mấy năm là có thể cho đi học đại học rồi, quay lại đã có thể phụng dưỡng mình rồi a..."
"Thằng bé ngoan lắm."
"Không phải không nuôi được, mà là không dám nuôi, trách nhiệm này không ai dám gánh."
"Thật ra thì em nuôi cũng được... Có điều... các anh các chị phải trả em tiền công nuôi dưỡng..."
"Cậu nói thế mà không biết xấu hổ à? Vương Nghị đi du học còn đang chờ tiền để nộp học phí kia kìa."
"Thật không hiểu nổi, không có tiền sao còn cố đi du học? Không được cấp chỗ ở cũng đúng mà."
Vương Nhất Bác nghe mấy lời này, cũng không phẫn nộ, chỉ lặng lẽ nghe nước mắt chảy quanh thái dương.
"Nhất Bác." Có người ở cửa, trên ngực còn cài một đóa hoa trắng, thân thiết gọi tên cậu.
Vương Nhất Bác không nhìn, nhưng Tiêu Chiến biết cậu nghe thấy, nên lại nói: "Vậy đi, em theo anh về nhà."
Anh đến bên đầu giường, cúi đầu nhìn môi cậu khô khốc: "Anh đưa em về nhà."
Thiếu niên rơi nước mắt nhưng biểu tình vẫn trống rỗng, cười rộ lên: "Em chẳng có lấy một đồng để cho anh."
Nam nhân xinh đẹp này cũng không tức giận, cong môi nhìn cậu vẻ dung túng: "Uống cốc nước đi, rồi thu dọn hành lý, xong rồi đi."
"Em tự lo được. Em không cần ai chiếu cố."
"Bọn họ không chịu đâu, nhất định phải sắp xếp cho em chỗ ở mới thì mới khiến lương tâm mình không còn khúc mắc."
"Em còn nhỏ, em không theo anh, sẽ bị người khác an bài."
Đến cuối cùng Vương Nhất Bác cũng không hiểu làm sao, Tiêu Chiến lại lấy thân phận bạn tốt của Vương Nghị mà dễ dàng mang cậu đi. Cũng có thể mọi người đều muốn phủi tay cái của nợ này, miễn có người rước cho là được.
Vương Nhất Bác cũng không biết, một thiếu niên 15 tuổi với một sinh viên 21 tuổi còn chưa tốt nghiệp, làm thế nào lại đòi nương tựa vào nhau mà sinh tồn, chỉ biết người không quen thuộc lắm này xác thực thái độ ôn hòa nhưng cương quyết, đưa cậu đi.
Vương Nhất Bác lùn hơn người này nửa cái đầu, lẽo đẽo theo sau. Nói cậu là tiểu hài tử, thì nam sinh mảnh khảnh kia cũng chỉ là một cậu bé mới lớn mà thôi.
Kỳ quái là, lúc cậu rời đi cũng chẳng sợ hãi gì mấy, chỉ thấy rất mệt, cũng thực sự muốn rời đi.
Chỉ cần không gặp những cảnh tượng quen thuộc, cậu có thể như một cái vỏ rỗng, tiếp tục tồn tại.
Cũng chỉ là tồn tại thôi.
Chỗ ở của Tiêu Chiến là một căn nhà cũ ngay cạnh trường đại học, cũng rất may là nửa năm trước anh đã dọn khỏi kí túc xá để tiện đi làm thêm, nếu không anh cũng không có cách nào dàn xếp được cho em trai của Vương Nghị. Dường như nhân duyên của anh cũng tốt, bên cạnh chẳng bao giờ thiếu bạn bè, nhưng quả thực anh lại thích yên tĩnh. Cho nên anh không hợp chung đụng, mà lại chọn một tiểu khu chỉ có một phòng một sảnh, giá cả hơi đắt, ở một người thì vừa vặn, ở hai người lại hơi chật.
Vương Nhất Bác từ nhà đi không mang nhiều đồ, chỉ có một rương hành lý với cặp sách của mình, trong rương riêng ảnh gia đình đã chiếm quá nửa. Tiêu Chiến thấy cậu không mang áo ngủ, liền tìm cho cậu một bộ đồ ngủ mình vừa mới giặt sạch, anh hơi do dự, cũng may thiếu niên ẩn nhẫn trầm mặc, không tỏ ý ghét bỏ. Cậu bây giờ căn bản không có cơ sở để cự tuyệt thành ý của người khác. Bởi vì cậu hiện tại chính là đang dựa vào lòng thương hại của người ta, mới tìm được một mái nhà chắn gió che mưa.
Quần áo của Tiêu Chiến mặc lên người cậu có hơi lớn, tay áo với ống quần đều dài. Tiêu Chiến nhìn cậu bước từ phòng tắm ra, thiếu niên nóng hôi hổi, đột nhiên nở nụ cười. Cậu da trắng, mặc bộ đồ màu xanh đen rất đẹp, chỉ có điều tay áo rũ dài, chỉ lộ mỗi đầu ngón tay, vô tội cau mày, làm người ta thấy đáng yêu, lại có chút đáng thương.
Tiêu Chiến buông chiếc ly đang cầm, đi đến trước mặt cậu, vươn tay.
Vương Nhất Bác không kìm được định né đi, có điều né không thoát. Người kia hơi cúi đầu, giúp cậu gập tay áo lại, vừa gập vừa cười: "Ngày mai phải đi mua áo ngủ cho Tiểu Bác thôi."
Thiếu niên mím môi, không nhịn được, nói: "Đừng gọi tôi như vậy."
Trong nhà không có chỗ để xếp cho Vương Nhất Bác riêng một phòng ngủ. Tiêu Chiến thấy hơi có lỗi, quyết tâm nỗ lực làm việc. Nhưng trước mắt, cậu bé anh nhất thời xúc động mang về, chỉ có thể nhét chung với anh một giường.
Anh nhìn bóng lưng thiếu niên đang cố nằm sát mép giường, đứa nhỏ này vốn gầy, hai ngày nay cơ hồ không ăn gì, xương sườn phía sau đều nổi rõ dưới ánh trăng. Tiêu Chiến cau mày, lặng lẽ thở dài.
Anh quả thực quá bồng bột, rõ ràng trước kia chưa từng nghĩ muốn mang người về.
Anh kì thực không có năng lực chăm sóc một nam hài đang tuổi dậy thì lại còn quá sức trầm mặc.
Chính là, nhìn cậu lặng lẽ nằm đó rơi lệ, lại nghe bên ngoài người ta đùn đẩy tìm chỗ đưa cậu đi, Tiêu Chiến đột nhiên buột miệng: "Anh đưa em về nhà."
Cũng không phải không hối hận, chỉ là, đã về tới nơi rồi.
Tiêu Chiến trong lòng nghĩ phải mua thêm đồ, đang mơ màng sắp ngủ thì nghe được giọng nói thanh lãnh của Vương Nhất Bác: "Anh quen anh tôi... Vương Nghị như thế nào?"
Tiêu Chiến chớp mắt thanh tỉnh, nghe thấy cái tên này lòng bỗng mềm mại: "Bọn anh quen nhau nhiều năm rồi."
"Là bạn bè rất rất thân."
Cũng không phải chỉ là bạn bè, Tiêu Chiến nhớ tới người đang tha hương ở nước lạ, bọn họ chưa từng tách nhau lâu đến thế. Cũng may lúc chia ly, nhiều năm tâm sự cũng đã nói được thành lời, Vương Nghị cũng nắm tay anh mà nói: "Đợi tớ trở về."
Tình yêu nhớ mãi không quên, cuối cùng cũng có hồi đáp.
Cho nên mới đưa Vương Nhất Bác, em trai Vương Nghị về, muốn tự mình chăm sóc, mới yên tâm.
Anh sẽ chiếu cố thật tốt cho Vương Nhất Bác.
Sau đó cùng cậu, đợi người đi xa, trở về bên họ.
Lời editor: nổi hứng nhảy hố. Truyện này nổi tiếng, mình đã nghe nói nhiều. Đu muộn từ đầu tháng 3/2021 nên chưa được đọc thì đã không còn ở đâu có, nên tự edit để đọc thôi.
Mời các bạn.