[BJYX] Gặp Em Chính Là Duyên Phận

Chương 187: Ngoại truyện (9)




Ngụy Anh ngước mắt lên nhìn anh.

- Dù là đau lòng nhưng em vẫn không tin được anh hai lại đề nghị ly hôn. Hoài Ân là một người rất để ý thể diện, anh hai làm vậy cậu ấy liệu có vượt qua được cú sốc này không?

Lam Phong biết cậu lại lo lắng cho em trai nên nhẹ nhàng động viên.

- Anh hai làm gì cũng có lý do của mình. Nếu Hoài Ân thực sự yêu anh hai thì cậu ấy sẽ suy nghĩ nghiêm túc về việc này.

Ngụy Anh.

- Em không biết nữa, lúc này em cũng đang rất rối, không biết phải khuyên hai người đó như nào. Nếu anh hai thực sự ly hôn với Hoài Ân, em e cậu ấy cả quãng đời còn lại sẽ không ra ngoài tiếp xúc với ai.

Lam Phong.

- Chúng ta chờ ngày mai xem thế nào?

Ngụy Anh gật đầu.

- Tối nay em sẽ sang ngủ cùng Hoài Ân, anh chịu khó ngủ một mình nhé.

Lam Phong kéo cậu ra.

- Gì cơ? Em bỏ anh một mình ở đây sao?

Ngụy Anh cố gắng vuốt dịu anh.

- Hoài Ân như vậy em không yên tâm để cậu ấy một mình. Những ngày này em cần phải bên cạnh cậu ấy, khi nào chuyện hai vợ chồng Hoài Ân ổn thỏa em sẽ lại về với anh.

Lam Phong cứng họng, giờ giữ cậu ở lại với anh thì thật ích kỷ, mà để cậu đi anh ngủ một mình thì có nghĩa gì. Lam Phong tự mắng mình sao lại cầm đá đập chân mình thế này.

Ngụy Anh thấy anh ỉu xìu thì mỉm cười, cậu nhón chân lên chủ động vít cổ anh xuống hôn, Lam Phong cuốn chặt lấy cậu cả ba chục phút rồi mới chịu để cậu đi sang phòng Giang Hoài Ân.

Đêm hôm đó, Giang Hoài Ân ngủ chập chờn được một lúc thì tỉnh dậy, cậu vắt tay lên trán, không ngờ sự thể lại ra nông nỗi này.

Ngụy Anh nằm bên cũng không ngủ được, quay sang nhìn Giang Hoài Ân.

- Em đang nghĩ gì thế?

Giang Hoài Ân giọng nói âm u.

- Tại sao lại là ly hôn?

Ngụy Anh đặt tay lên vai cậu.

- Hoài Ân.

Giang Hoài Ân vẫn trầm giọng.

- Anh nói xem, rốt cuộc anh ấy không hề yêu em như đã nói, sao lại có thể thốt ra câu ly hôn dễ dàng như thế?

Ngụy Anh ngồi dậy.

- Hoài Ân, có lẽ anh hai quá tuyệt vọng. Em nghĩ mà xem, anh ấy từ khi yêu em đã phải từ bỏ tất cả chỉ để được ở gần em. Lẽ ra anh hai đã định đi học một khóa nâng cao nghiệp vụ bên Pháp nhưng vì không muốn xa em tận ba năm nên đã từ bỏ. Thiên hạ nhiều người xì xào nói anh ấy không có thể diện, đường đường là đại thiếu gia của một gia tộc tài phiệt nhưng lại cúi mình đi ở rể nhà người khác. Em biết khi nghe thấy những lời đó anh hai đã nói gì không? Anh hai chỉ cười và nói "Miệng gần tai, họ tự nói thì tự nghe. Anh chẳng làm gì sai để phải hổ thẹn cả, vợ theo chồng hay chồng theo vợ cũng đều như nhau, quan trọng là anh thấy ở bên A Ân anh rất hạnh phúc". Em nói xem, các gia tộc giầu sang phú quý làm gì đã gặp ai lấy vợ mà chịu về nhà vợ ở chưa? Bọn họ quá để ý đến thể diện nên sẽ cảm thấy đó là việc làm mất mặt.

Giang Hoài Ân cũng ngồi dậy dựa lưng vào thành giường, Ngụy Anh nắm tay cậu.

- Hoài Ân, có thể em thấy việc em mang bụng bầu ra đường khiến em xấu hổ nhưng em thử nghĩ xem, trẻ con rất đáng yêu, như A Uyển và A Nhiên, em rất thích chúng phải không? Vậy sau này con em ra đời cũng vậy, cũng là một thiên thần rất đáng yêu. Em và anh hai kết hôn được sáu năm, anh hai chưa từng nhắc với em chuyện con cái nhưng anh biết anh hai rất khao khát có đứa con của riêng mình. A Uyển hay A Nhiên dù có thế nào cũng không thể thay thế con ruột của mình được. Anh hy vọng em sẽ suy nghĩ thật kỹ trước khi đưa ra quyết định từ bỏ đứa bé. Em hãy nghĩ đó chính là món quà mà thượng đế ban tặng cho vợ chồng em, đứa bé chính là kết tinh của tình yêu hai người dành cho nhau, đừng vì cái gọi là thể diện mà đánh mất hạnh phúc của bản thân, không đáng.

Giang Hoài Ân ngồi trầm lặng, chưa bao giờ cậu nghe Ngụy Anh nói nhiều đến như thế. Rồi cậu nghĩ đến Lam Hải, đến Lam gia và cả Giang gia. Cuối cùng nghĩ đến bản thân mình. Rốt cuộc cậu phải đưa ra quyết định như thế nào để cho vẹn toàn.