[BJYX] Gặp Em Chính Là Duyên Phận

Chương 159




Cố Hạo thấy mặt Ngụy Anh biến sắc thì đi nhanh tới rút điện thoại lên nhìn. Trong đó là tấm ảnh Lam Phong đang ngủ, bên cạnh là Lina quai áo ngủ trễ nải lệch hẳn một bên, dưới tấm ảnh còn có một dòng tin nhắn.

"Phong nói người anh ấy cần là tôi và chúng tôi sẽ cùng nhau về Pháp, hãy chúc cho chúng tôi luôn hạnh phúc nhé".

Cố Hạo nắm chặt điện thoại đến mức cảm thấy như nó muốn nát vụn, mắt anh long lên.

- Tất cả đều là ý đồ của cô ta, tôi sẽ đi điều tra chuyện này, nhất định sẽ tìm được cậu ấy.

Rồi anh nhìn sang Trương Tử Thành.

- Em ở nhà chăm sóc tiểu thiếu gia, anh đi rồi về.

Trương Tử Thành gật đầu.

- Anh nhớ cẩn thận nhé.

Cố Hạo đi vào nhà ăn dặn cha mấy việc rồi nhanh chóng ra xe lái đi, trên đường anh gọi điện cho Lam Hải và một người nữa.

Trịnh Khải Tinh thấy Cố Hạo bước vào liền gọi.

- Cố Hạo, ở đây.

Cố Hạo đi tới cúi đầu chào hai người đang chờ ở đó rồi mới ngồi xuống. Trịnh Khải Tinh hỏi luôn.

- Có chuyện gì mà cậu hẹn chúng tôi gấp thế? Lam Phong đâu?

Cố Hạo kể lại mọi chuyện, Kim Lân ngồi kế bên Trịnh Khải Tinh nói.

- Tôi nghĩ chắc chắn có uẩn khúc gì đó, Lam Phong sẽ không làm như vậy.

Cố Hạo.

- Vâng, tôi cũng tin thiếu gia, chỉ sợ Lina vì quá yêu mà hận rồi làm mấy chuyện ngu ngốc.

Trịnh Khải Tinh nhìn Cố Hạo.

- Ngụy Anh thế nào?

Cố Hạo.

- Cậu ấy khá sốc, giờ đang lo lắng lắm.

Trịnh Khải Tinh.

- Cậu dặn Tử Thành để ý cẩn thận, lúc này càng phải tránh cho cậu ấy bị kích động.

Cố Hạo.

- Vâng, tôi đã dặn dò A Thành kỹ rồi. Kim Lân, anh có phải nên điều động người đi tìm nhị thiếu gia nhà tôi không?

Kim Lân gật đầu.

- Đương nhiên, chúng ta đều biết Lam Phong đang ở chỗ Lina nên cậu ấy tạm thời sẽ không có nguy hiểm gì. Giờ sẽ phải lần theo dấu vết của điện thoại xem chính xác đó là chỗ nào. Đêm nay tôi sẽ cùng anh em tìm rồi sáng sớm mai tất cả cùng xuất phát.

Cố Hạo.

- Vâng, có thông tin gì các anh báo ngay cho tôi nhé, tôi về nhà xem tiểu thiếu gia thế nào.

Trịnh Khải Tinh gật đầu.

- Cậu cứ về đi, có gì tôi báo ngay.

Cố Hạo.

- Vâng, cảm ơn anh.

Anh nói xong thì đi ra khỏi đó, Kim Lân nhìn Trịnh Khải Tinh.

- Em linh cảm chuyện này không đơn giản đâu.

Trịnh Khải Tinh thở dài, đôi mắt không giấu được sự lo lắng.

- Lam Phong đã đành, anh còn lo cho Ngụy Anh kìa, nếu cậu ấy không vững tâm lý thì e rằng sẽ rất ngụy hiểm.

Ngụy Anh ngồi bần thần bên chiếc điện thoại, cậu tin anh không làm thế, giờ cậu chỉ lo Lina vì muốn lôi kéo anh mà tính kế. Từng giờ trôi qua, Ngụy Anh cứ ngồi như vậy, lòng thấp thỏm không yên. Cố Hạo mang cho cậu một cốc sữa ấm, cả buổi tối cậu đã không ăn gì. Anh kéo chiếc ghế tới cạnh giường, ngồi đối diện cậu.

- Tiểu thiếu gia, cho dù có bất kể chuyện gì xảy ra cậu cũng phải giữ tinh thần thật tốt, không phải chỉ cho bản thân mà còn vì cho đứa nhỏ trong bụng. Tôi tin nhị thiếu gia, cậu ấy tạm thời bị mắc kẹt thôi rồi nhất định cậu ấy sẽ trở về. Cậu không muốn nhị thiếu gia nhìn thấy bộ dạng tiều tụy này của mình phải không?

Cố Hạo nói xong cầm lấy bàn tay cậu rồi đặt cốc sữa vào.

- Cậu uống đi, chuyện gì cũng đều có cách giải quyết.

Ngụy Anh nhìn Cố Hạo rồi cầm lấy cốc sữa lên uống một hơi, Cố Hạo mỉm cười hài lòng cầm lại chiếc cốc để lên trên mặt tủ xong anh nhấc gối kê cho ngay ngắn rồi lại nhỏ nhẹ.

- Cậu không muốn ngủ cũng được nhưng nên nằm nghỉ một chút, cả tối ngồi như vậy rồi.

Ngụy Anh vẫn không nói gì, cậu nằm nghiêng xuống, đầu gối lên tay. Cố Hạo kéo chăn đắp ngang người cho cậu rồi mang cốc xuống nhà. Một lúc sau anh lại đi lên, Ngụy Anh vẫn chưa ngủ, anh lặng lẽ cầm điện thoại rồi ra sopha ngồi mở ra nghe ngóng. Trương Tử Thành ngó thấy anh bên trong thì cũng đi vào, tới bên giường, Ngụy Anh im lặng, giờ cậu chỉ chờ có tin của Kim Lân là sẽ lập tức đi tìm anh.

Lam Phong tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, nhìn xung quanh thấy nơi đây giống như một ngôi nhà cũ lâu không có người ở, rồi vừa định nhổm dậy anh phát hiện ra tay mình bị trói. Lam Phong bắt đầu lờ mờ nhớ lại chuyện khi anh rời khỏi nhà, anh đến nhà hàng gặp Lina, vừa bước vào phòng liền bị một vật cứng đập sau gáy và anh không còn biết gì nữa. Lam Phong đang mải suy nghĩ thì bất chợt cánh cửa bên ngoài mở ra.