Bịp Rồi! Nữ Chính Vậy Mà Là Nam Nhân!

Chương 41




Lúc Lục Vũ Minh tỉnh lại cứ thấy có gì sai sai, khung cảnh trần nhà lạ lẫm vô cùng

Tỉnh rồi à? '

Nghe thấy cái giọng quen tai, cậu vội bật người dậy

Quả nhiên là Kình Ngọc đang ngồi gần đó, hắn khoanh tay trước ngực nghiêm mặt quan sát từng động tĩnh của cậu

".." Làm sao mình lại ở đây?

Lục Vũ Minh gượng nhớ ra lúc mình đang ở chỗ nam chính thì buồn ngủ không chịu được sau đó... không biết chuyện gì xảy ra.

_Leng keng

Vừa chỉ cử động tay, cậu cảm thấy tay có chút nặng như có thứ gì đó buộc vào

Mở chăn ra mới biết tay mình bị còng vào vòng sắt nối với sợi xích đính chặt trên tường

".." Cái mẹ gì nữa vậy?

Trò đùa này không vui tí nào đâu...

Lục Vũ Minh vẻ mặt khổ sở nhìn về phía Kình Ngọc tìm lời giải đáp

Hắn đột nhiên phì cười nói " ha...món quà tôi chuẩn bị gặp lại cậu đó, thích không? "

Không, cảm ơn.

Cậu từ chối trả lời, hỏi sang vấn đề khác

Đây là đâu vậy? Sao cậu lại xích tôi? '

Đừng nói là muốn trả đũa chuyện mấy năm về trước đấy nhé!

Tôi không muốn bị giết đâu!

Hắn từ từ đứng dậy, tiến đến chỗ cậu giải thích

" Đây là căn cứ tình yêu của hai ta, đề phòng cậu bỏ trốn tôi mới xích cậu lại. "

" Có...có nhầm lẫn gì không? "



Căn cứ tình yêu là cái quái gì?! Tôi tưởng cậu hết tình cảm rồi kia mà?

Thấy sắc mặt cậu tái nhợt, ánh mắt Kình Ngọc tối lại, giọng càng thêm nghiêm túc

'Cậu còn nhớ nội dung cuối bức thư mình để lại viết gì chứ? "

Lục Vũ Minh khẽ gật đầu nhớ ra, hình như cậu có viết là nếu sau này gặp lại mà hắn còn tình cảm thì sẽ không trốn tránh nữa

Cơ mà tự đào mình quá...

Cậu đâu nghĩ sẽ quay trở lại đâu.

' Đừng nghĩ tới chuyện thất hứa 2 lần, còn không thì...

Kình Ngọc vừa nói vừa nâng cằm Vũ Minh lên, sau đó ánh mắt hắn quét qua mắt cá chân cậu cảnh cáo

" Cẩn thận tôi làm cho cậu không thể chạy nhảy được nữa.

Nghe lời hắn nói, cậu cảm tưởng chân mình nhói đau như thật. Đã tới mức này rồi thì hắn chắc chắn dám làm.

Nhưng điều cậu thật sự để ý là Kình Ngọc vẫn còn tình cảm với mình thật sao?

" Tôi_'

Lục Vũ Minh mấp máy môi, chưa biết phải nói gì thì phát hiện những tấm ảnh dán trên tường sau lưng Kình Ngọc, còn ghi rõ địa điểm và ngày tháng từng nơi trên bức ảnh

Đó chẳng phải là cậu lúc ở thành phố kia sao?

Là bị theo dõi từ lúc nào?

Tại sao cậu không biết gì hết?

Thấy cậu chú ý tới những bức ảnh, hắn mỉm cười nhẹ " Muốn biết làm thế nào tôi có chúng không?"

Lục Vũ Minh do dự một lúc, đáp " Muốn.

" Vậy hôn tôi đi, như cái cách chúng ta gặp nhau lần đầu ấy. "

Kình Ngọc thì thầm vào tai cậu, hơi nóng khiến cho vành tai cậu đỏ ửng lan tới khuôn mặt



C-chỉ là hôn thôi mà.

Dù có hơi xấu hổ, Lục Vũ Minh vẫn nhướn người lên hôn chụt vào má Kình Ngọc một cái

Đồng tử hắn mở lớn khi cậu hôn tới, cảm xúc tích tụ bấy lâu nay như dâng trào ra

Trong lúc Lục Vũ Minh còn tưởng mọi chuyện xong rồi thì bị tóm sau đầu kéo trở lại

Lần này Kình Ngọc gặm lấy môi cậu rất quyết liệt, thứ ướt át kia xâm nhập vào bên trong thăm dò, quấn lấy chiếc lưỡi nhỏ đang muốn trốn tránh

" ưm..."

Cậu cố nghiêng đầu muốn lảng tránh nhưng càng phản kháng hắn lại giữ chặt cậu hơn, khuấy đảo toàn bộ, lấy hết dưỡng khí bên trong khiến cậu khó thở muốn chết

Thậm chí còn phát ra âm thanh khiến cậu ngại thiệt luôn

Cảm! Thôi giùm cái!

Chẳng biết bao lâu sau Kình Ngọc mới chịu tách ra, khoé mép Lục Vũ Minh chảy một dọc dài nước miếng, môi cũng xưng lên rồi

Hắn đưa ngón cái sờ nhẹ lên môi cậu, ánh mắt Lục Vũ Minh mơ màng muốn khóc, dáng vẻ hiện tại chỉ được phép mình hắn thấy

Đáng ra tôi định chuẩn bị vài năm nữa sẽ đi bắt cậu về nhưng khi nghe tin cậu đặt vé trở về đây làm tôi phải thay đổi ý định... "

Khi lần đầu tiên nhìn thấy cậu sau khi xa cách nhiều năm, hắn súýt chút nữa mất kiểm soát mà bắt cóc người về đây

Cơ mà vẫn phải nhịn xuống chờ thời cơ tốt

Vì thấy cậu thuê cùng chỗ với Nguyên Dương lại còn chủ động sang phòng anh ta chơi, hắn muốn phát điên

Lúc đó cậu hỏi Nguyên Dương có bạn gái chưa, trong đầu hắn đột nhiên có ý nghĩ lẽ nào cậu thích anh ta nên mới quay trở lại đây không?

Nghĩ tới lại càng tức, hắn bất ngờ cởi áo trước mặt Lục Vũ Minh không hề báo trước

" L-làm gì vậy? " Sao tự dưng lại cởi áo?

Kình Ngọc cười một cái thật đẹp, lời nói lại không ăn khớp với vẻ ngoài

' Tất nhiên là ch*ch cậu đó. "

Lục Vũ Minh: !!!