Bịp Rồi! Nữ Chính Vậy Mà Là Nam Nhân!

Chương 16




Bạn có một tin nhắn mới

/Bạn gái xinh đẹp : Đã về chưa?

/Bạn gái xinh đẹp : Cho cậu 3 giây để trả lời.

/Bạn gái xinh đẹp : 3.

Lục Vũ Minh vừa quay về phòng liền nhận được 3 tin nhắn liên tiếp, đọc xong liền hoảng muốn xanh mặt

Ôi mẹ ơi...!

/Bạn gái xinh đẹp : 2.

Cậu vội mở khoá màn hình rồi gõ phím với tốc độ siêu nhanh nhắn lại

/Lục Vũ Minh: Về rồi!

Vừa hay kịp lúc!

/Bạn gái xinh đẹp : Về rồi sao không nhắn lại cho tôi? Đang làm gì đó?

/Lục Vũ Minh: Tớ vừa mới về mà, liền nhắn cho cậu đây.

Cậu vừa nhắn vừa thầm khóc trong lòng

' Hệ thống, tôi muốn khóc quá, tính cách Kình Ngọc càng ngày càng kiểm soát nặng luôn á. '

[ Con gái khi yêu ai chả vậy, cậu nên mừng vì kế hoạch của mình đang trên đà thành công đi. ]

' Thật sự sắp thành công? '

_Ting

Cậu lại nhận được một tin nhắn mới phân tán sự chú ý, lần này là của nam chính Nguyên Dương gửi đến

/Nguyên Dương: Đây là bản thảo cốt truyện đầu tay của tớ, cậu xem có ổn không?

/Nguyên Dương: [Đã gửi file đính kèm]

Lục Vũ Minh vừa nằm trên giường vừa ấn vào file luôn để đọc vì cậu cũng khá tò mò về cốt truyện nam chính viết



Sau một hồi lướt lướt thì cậu cũng hiểu đại khái là cốt truyện kể về một chàng trai đang chán đời bất ngờ xuyên không vào quyển tiểu thuyết tận thế và trở thành nam phụ tồi tệ

Chàng trai xuyên thành nam phụ có dị năng vô tình bảo vệ nữ chính hết lần này đến lần khác khiến cô yêu sâu đậm

Cuối cùng vì hạnh phúc của nữ chính mà chàng trai quyết định đẩy cô xuống chỗ đám tang thi để nam chính cứu giống y như cốt truyện gốc

Vậy mà chàng ta không ngờ rằng nam chính lại không xuất hiện, nữ chính liền trở thành tang thi vương vừa yêu vừa hận quay trở lại trả thù chàng ta

Kết cục là nam phụ đó bị nữ chịn bắt đi rồi giam cầm lại, trở thành một người tàn phế.

Đọc tới đây Lục Vũ Minh rùng mình toát mồ hôi hột

Sao cứ cảm thấy cái cốt truyện có chút gì đó liên quan tới cậu vậy chứ...nhột quá nhột.

[ Chỉ là trùng hợp cốt truyện nam chính viết cũng xuyên thành nam phụ thôi mà, cậu sợ à? ]

' ...Tôi không có sợ nha. '

Cậu xem qua lại lần 2, sau đó nhắn tin phản hồi tệp file

/Lục Vũ Minh: Cậu viết cũng ổn, nhưng cái kết cứ lấn cấn...Dù gì nam phụ cũng chỉ làm theo cốt truyện thôi mà sao lại phải chịu kết thảm vậy chứ? Còn nữa tại sao nam chính gốc lại không xuất hiện?

/Nguyên Dương: Tớ cũng cảm thấy có chỗ không hợp lý, để tớ viết lại rồi gửi cậu nha.

/Lục Vũ Minh: Ok!

[ Tôi thấy cốt truyện này cũng hay mà cần gì sửa. ]

' Thích vậy đấy! Kệ tôi đi. '

Cậu mặc kệ hệ thống vác khăn đi tắm.

Tầm 25 phút sau

Lục Vũ Minh bước ra, tay lau lau đầu ẩm ướt, phát hiện ngoài cửa sổ đã đổ mưa xối xả

Tách tách_

" Mưa to quá vậy... Không biết Kình Ngọc giờ này đang làm gì nhỉ? "

Vừa nói cậu vừa mở máy ra vẫn không thấy cô nhắn gì tiếp nên thấy hơi lo

Do dự hồi lâu ấn nút gọi.



Tút tút_

Một lúc rồi không thấy cô nghe máy nên cậu định bỏ cuộc thì nghe thấy tín hiệu đầu dây bên kia đã kết nối

" ...Alo? "

Giọng Kình Ngọc khàn hơn so với bình thường, tiếng mưa cũng to bất thường khiến cậu càng thêm lo lắng

" Cậu đang ở đâu vậy? Nghe giọng cậu lạ quá... "

Đầu dây bên kia im lặng một lúc mới lên tiếng

" Tôi không có chỗ nào để đi hết. "

**

Kình Ngọc đang ngồi co chân trong quả cầu khổng lồ ở bãi đất trống của trẻ em để trú mưa, ánh mắt vô cùng tuyệt vọng như một con búp bê không hồn chỉ biết chờ đợi

Điện thoại nằm ở mặt cát không ngừng hiện thị mấy cuộc gọi nhỡ nhưng hắn không thèm để ý

Cũng không biết bao lâu tiếng bước chân hoà trộn với nước mưa tới gần mà chẳng hề hay biết

Cho đến khi giọng nói đó cất lên

" Tìm được cậu rồi. "

Kình Ngọc ngước mắt, khuôn mặt quen thuộc đang giương tay đến trước mặt hắn

Là Lục Vũ Minh đã mang ô đến tới đón hắn, nước mắt không hiểu sao bắt đầu rơi xuống cùng với khuôn mặt sưng đỏ khó coi

" Cậu...bị đánh sao? "

" Đừng nhìn! Xấu lắm! "

Kình Ngọc vội đưa cánh tay ra chắn trước khuôn mặt liền được cậu dịu dàng ôm lấy vỗ về

" Bạn gái xinh đẹp của tớ trong mắt tớ không bao giờ xấu hết. Vì vậy chúng ta cùng về nha. "

Nước mắt Kình Ngọc lại càng tuôn trào hơn bao giờ hết, tay nắm lấy lưng áo cậu ngày càng chặt

Người này chính là ánh sáng cứu vớt hắn, chỉ có thể là của hắn.