Đám đàn em há hốc mồm, còn tính hỏi: Lục ca có sở thích đọc tiểu thuyết và viết lách từ khi nào vậy?
Nhưng khi thấy vẻ nghiêm túc của Lục Vũ Minh thì đúng là không đùa được.
" haha...vậy ra sở thích này lại phổ biển như vậy. Xin lỗi, tôi mới nghe nên thấy hơi lạ. "
Nam sinh đeo vòng vàng sắc mặt hơi nhợt nhạt, lập tức thay đổi thái độ
" Tiểu thuyết cậu nói nhàm chán nhưng thật ra có rất nhiều thể loại thú vị, nếu cậu muốn tìm hiểu tôi sẽ giới thiệu cho vài bộ. "
Lục Vũ Minh mỉm cười tiếp lời, nam sinh đeo vòng vàng gật đầu lia lịa không dám ứ ớ câu nào
[ Bất ngờ thật cậu lại bênh vực nam chính đó, bộ dạng lúc nãy cũng ngầu không tưởng. ]
' Thiệt ra thì đó cũng là nghề cũ của tôi, nghe thằng nhóc đó nói tôi cũng thấy bất bình mà '
Quay ra khẽ liếc nhìn lại thấy Nguyên Dương quay ra mỉm cười với mình một lần nữa "..."
Cậu có chút choáng ngợp, cầm ly nước nốc một hơi
[ Có vẻ thiện cảm của nam chính với cậu nhiều hơn dự tính ha. ]
' Vậy là tốt đúng không? '
[...Đúng, nhưng đừng để vượt quá xa là được. ]
' Tôi cũng đâu có nhu cầu thân thiết quá mức với nam chính. '
" Xin phép, tớ đi rửa tay một lát. "
Nguyên Dương nói rồi đứng dậy đi về hướng nhà vệ sinh
[ Cậu mau đi theo nam chính đi. ]
' Lúc này hả? '
[ Đúng vậy! ]
" Tôi cũng đi vệ sinh một lát. "
Nhìn bóng hai người rời đi, đám học sinh cũng không để tâm lắm lại tiếp tục câu chuyện còn đang dang dở
**
Nguyên Dương đang rửa tay, thì anh nhận ra có người đến liền quay đầu nhìn
Là Lục Vũ Minh đứng khoanh tay trước ngực, lưng dựa vào bức tường đối diện gần đó, giọng cậu không nặng không nhẹ
" Tại sao lúc đó cậu để yên cho cậu ta nói vậy? "
Anh lúc này hơi ngớ người nhận ra cậu đang nói đến lúc nam sinh kia kêu đó là sở thích lạ, nhẹ nhàng đáp
" Mỗi người đều có sở thích và sở ghét mà...Cho dù tớ có chia sẻ thì cậu ta cũng không hiểu đâu, thà rằng cứ hùa theo cho qua chuyện. "
Lục Vũ Minh rơi vào trầm tư
Thật sự trong tình huống đó cậu cũng có thể hiểu được
Đời trước cậu cũng không khác gì nam chính vì che đậy sở thích của bản thân để giống với những người xung quanh nhưng làm vậy có khác nào chối bỏ con người thật của mình đâu
Bởi vậy hồi đó cậu cũng bị người khác đè đầu cưỡi cổ...
Mà so với đám học sinh đồng trang lứa thì lối suy nghĩ của Nguyên Dương đúng là trưởng thành hơn rất nhiều
Có phải vì là nam chính nên đều khác biệt vậy?
" Dù gì tớ cũng rất vui vì gặp được người có sở thích giống mình đó, hơn nữa lúc nãy cảm ơn rất nhiều. "
Nguyên Dương mỉm cười, trong ánh mắt còn có phần ngưỡng mộ
Lục Vũ Minh có hơi ngại gãi gãi đầu
" Cũng không có gì...Nếu được tôi muốn trở thành bạn tốt với cậu. "
" Được chứ! Tớ rất vui! "
Nguyên Dương mừng rỡ đến nỗi cầm lấy tay cậu trong vô thức, lúc nhận ra thì có hơi lúng túng buông ra
" À...Tớ có đang thử viết tiểu thuyết đó, nếu cậu không ngại... "
" Vậy cậu gửi tôi xem với nhé, chúng ta trao đổi liên lạc. "
" Ừm! "
[ Ê...theo kịch bản thì cũng đâu nhất thiết phải trao đổi liên lạc. Cậu chỉ cần qua loa với nam chính là hãy đậu vào Đông Hạ để trở thành anh em tốt thôi mà... ]
' Hả? Sao không nói sớm!? '
Lục Vũ Minh còn định rút lại lời nói nhưng thấy bộ dạng vui vẻ kia thì cũng không có lỡ
[ Kệ đi, đã vậy rồi cứ tiếp tục. ]
Sau khi lưu liên hệ xong, cậu khoác vai nam chính tỏ vẻ vô cùng thân thiết nói
" Mốt cậu thi vô Đông Hạ với tôi đi, đảm bảo sẽ rất vui, chúng ta sẽ trở thành anh em tốt. "
" Tớ cũng chưa biết chọn vô trường nào, cậu đã nói vậy thì đương nhiên là được rồi. "
" Thế thì tốt, có duyên lại gặp. "
Cậu nói rồi, trong đầu suy ngẫm
' Mà hệ thống, mặc dù tôi nói sau này sẽ vào Đông Hạ nhưng sau khi chia tay nữ chính sẽ phải chuyển đến nơi khác đúng không? '
[ Yes, Tuyến gặp mặt của cậu và nam chính sau hôm nay là hết rồi. Sau này chuyển đi cũng không cần dính dáng tới họ nữa. ]
Vậy là không lâu nữa cậu cũng phải rời xa Kình Ngọc...
Không biết tại sao có chút buồn nhỉ?