Chu Thanh Uyển bước vào phòng học, đi thẳng đến chỗ ngồi của Triệu Viễn, cô cong ngón tay khẽ gõ bàn: “Thầy Trần bảo hai người chúng ta tham gia cuộc thi Sinh học, cậu có muốn đi không?”
Triệu Viễn dừng bút ngẩng đầu: “Cậu thì sao?”
“Ừm, mình muốn thử xem xem.” Chu Thanh Uyển khẽ gật đầu.
“Vậy mình cũng tham gia!” Triệu Viễn cong mắt mỉm cười với Chu Thanh Uyển rồi tiếp tục vùi đầu làm bài tập.
Chu Thanh Uyển trở lại chỗ ngồi, cúi đầu thở dài một tiếng.
Cô muốn tham gia nhưng thầy Trần Hiểu lại để Trương Kính Vũ, người từng có kinh nghiệm dự thi lúc trước dạy kèm bọn họ.
Thật là sợ cái gì sẽ tới cái đó.
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Chuyện tới lúc này Chu Thanh Uyển cũng không định tránh né nữa, cô quyết định sau khi tan học sẽ đi tìm anh thỉnh giáo.
Kết thúc tiết tự học buổi tối, Chu Thanh Uyển nhét vội đồ đạc vào cặp sách rồi lao ra phòng học, đi đến khối lớp 12.
Kết quả cô vội vàng đi đến nơi, mới nhớ tới lớp 12 còn chưa học xong tiết tự học buổi tối.
Chu Thanh Uyển cúi người, trong miệng thở hổn hển, từ khe cửa cô có thể thấy các học sinh đang yên lặng vùi đầu học tập, thỉnh thoảng sẽ vang lên tiếng thảo luận của bạn học.
Chu Thanh Uyển nhìn đồng hồ, quyết định dựa vào tường chờ đợi thời gian trôi đi.
Qua một lúc lâu, cửa phòng học mở ra, các bạn học lần lượt rời khỏi lớp, trong phòng nhanh chóng chỉ còn lại lác đác vài học sinh đang thu dọn đồ đạc.
Chu Thanh Uyển thăm dò nhìn vào trong, cái đầu nho nhỏ lộ ra, đôi mắt nhanh chóng đảo qua khắp phòng, chỗ ngồi của Trương Kính Vũ nằm ở một góc trong cùng.
Trương Kính Vũ ngẩng đầu cũng nhìn thấy cô, anh nhướng mày, đắc ý cong khóe miệng lên.
Cô bé quả nhiên tới.
Mấy ngày nay cô vẫn luôn trốn tránh anh, muốn gặp mặt một lần cũng rất khó.
Nghe nói gần đây sắp đến thời gian báo danh cho cuộc thi Sinh học, Trương Kính Vũ đề cử Chu Thanh Uyển với Trần Hiểu, cũng xung phong nhận việc đích thân dẫn dắt nhóm đàn em. Trần Hiểu không nghĩ nhiều bèn gật đầu đáp ứng.
“Vào đi!” Trương Kính Vũ nghiêng đầu hơi ngoắc tay về phía Chu Thanh Uyển, cô ngoan ngoãn đi đến chỗ anh.
“Mấy ngày nay không phải em vẫn luôn trốn tránh anh sao? Sao lại đột nhiên tới tìm anh?” Trương Kính Vũ giả bộ bất mãn.
“Ha ha, mấy ngày nay bận.”, Chu Thanh Uyển cười ha ha ứng phó, nhanh chóng nói sang chuyện khác, “Em muốn tham gia thi Sinh học, thầy Trần bảo em tới tìm anh thỉnh giáo.”
Trương Kính Vũ gật đầu tỏ vẻ đã biết, “Sắc trời không còn sớm, anh sẽ nói với em qua WeChat!”
“Bang!” Trước mắt bất chợt tối đen một mảnh.
“Sao lại thế này? Cúp điện sao?” Chu Thanh Uyển có chút bất an.
Ngược lại Trương Kính Vũ có vẻ bình tĩnh hơn, anh mở di động, nương theo ánh sáng nhìn chung quanh phòng học, ngoài Chu Thanh Uyển và mình cũng không còn ai nữa. Anh đi đến phía trước định mở cửa phòng ra nhưng đã bị khóa lại.
“Chắc là có bạn học nào đó tưởng trong phòng không còn ai nên khóa cửa rồi rời đi.” Trương Kính Vũ vừa nói dứt lời di động cũng tự tắt máy.
“Di động anh hết pin rồi, em gọi cho bạn cùng phòng của mình nhờ họ nói giáo viên mở cửa đi!” Trương Kính Vũ cất điện thoại vào trong túi quần.
Chu Thanh Uyển gửi tin cho Vương Huyên Nghi, đối phương tắt máy không liên lạc được, sau đó cô lại gọi cho Lý Tĩnh, may là cô ấy nghe máy.
“Tĩnh Tĩnh!”, Chu Thanh Uyển nghe đối phương cuối cùng cũng nhận máy, cô có chút kích động, “Mình bị kẹt trong phòng học, cậu mau nhờ giáo viên tới cứu mình.”
“Cái gì?” Lý Tĩnh sợ tới mức bật dậy từ trên giường.
“Mình tới lớp 12 tìm đàn anh hỏi một ít việc, kết quả bị kẹt lại trong phòng học, cậu nhanh nhờ thầy…” Chu Thanh Uyển cầm di động nói giữa chừng thì nó cũng tự động tắt nguồn.
Không sao đâu nhỉ, vừa nãy chắc là Lý Tĩnh đã nghe được rồi, một chốc nữa cô ấy sẽ dẫn thầy giáo tới cứu bọn họ, Chu Thanh Uyển tự an ủi trong lòng.
Lý Tĩnh cúp điện thoại, vội vàng thay quần áo chuẩn bị ra cửa.
“Cậu đi đâu thế?” Trình Tuệ Kỳ từ trên giường ngồi dậy.
“Uyển Uyển bị kẹt trong phòng học, mình phải giúp cô ấy gọi thầy tới.” Lý Tĩnh nôn nóng nói.
Đôi mắt Trình Tuệ Kỳ đảo qua một vòng, trong lòng nảy ra ý đồ xấu: “Sợ cái gì, chắc là Vương Huyên Nghi đã đi cứu rồi.”
“Hả?” Lý Tĩnh ngừng động tác lại.
Đọc Full Tại Đọc Truyện
“Muộn như vậy mà cậu ấy còn chưa về, chắc chắn là đã đi cứu Chu Thanh Uyển, cậu mà đi nữa lại thêm phiền toái. Hơn nữa cửa ký túc xá đã đóng từ lâu, cậu muốn ra ngoài cũng không được.”
Trình Tuệ Kỳ thấy Lý Tĩnh còn đang do dự, dứt khoát đứng lên kéo Lý Tĩnh vào và đóng cửa lại, “Cậu cứ tắm rửa ngủ đi! Qua một lát bọn họ sẽ trở lại.”
Sắc trời dần tối nhưng các cô ấy vẫn chưa trở về.
Lý Tĩnh càng nghĩ càng sợ hãi, cuối cùng vẫn đứng dậy muốn lao ra cửa đi cứu Chu Thanh Uyển.
Ngay lúc cô ấy ngồi dậy, cửa ký túc xá cũng mở ra.
Trái tim Lý Tĩnh rốt cuộc cũng buông xuống, cô ấy kích động đi về phía trước, thấy Vương Huyên Nghi rồi lại nhìn ra sau nhưng… Không còn ai nữa.
“Tĩnh Tĩnh, sao cậu còn chưa ngủ?” Vương Huyên Nghi đặt tay lên then cửa nghi hoặc nhìn Lý Tĩnh.
“Uyển Uyển đâu? Cậu không đi đưa cô ấy về sao?” Lông mi Lý Tĩnh run lên vì sợ hãi, nước mắt ứa ra làm mơ hồ tầm mắt của cô ấy.
“Uyển Uyển? Cô ấy bị làm sao vậy? Cô ấy còn chưa về sao?” Vương Huyên Nghi cũng bắt đầu nôn nóng.
Lúc này sắc mặt Lý Tĩnh đã trắng bệch, nước mắt nóng hổi dần chảy qua gương mặt thẳng đến cằm.
“Bây giờ phải làm sao đây, Uyển Uyển bị kẹt trong phòng học, thầy cô không cứu được cô ấy, chúng ta cũng không cứu được!” Bởi vì cảm xúc kích động, Lý Tĩnh nói không nên lời một câu hoàn chỉnh.
“Đều do mình, đều do mình…” Cô ấy bụm mặt tự trách, nước mắt thấm ướt cả tay.
“Nếu cậu biết tại sao không đi cứu Uyển Uyển?” Vương Huyên Nghi cũng gấp đến độ dậm chân.
Trình Tuệ Kỳ bị đánh thức bực bội vò đầu tóc, “Là tôi bảo Lý Tĩnh không cần đi, tôi tưởng cậu về muộn như vậy chắc là đi cứu cậu ta, ai biết tối rồi mà cậu còn đi lêu lổng ở đâu chứ?”
“Lúc nãy di động của tôi hết pin tắt máy! Hơn nữa rõ ràng là cậu không chắc tôi có đi cứu cô ấy hay không mà đã bảo Tĩnh Tĩnh đừng đi. Trình Tuệ Kỳ cậu có ý gì!” Vương Huyên Nghi chỉ vào Trình Tuệ Kỳ mắng.
“Cậu kích động như vậy làm gì? Bị kẹt trong phòng học một ngày cũng chẳng sao cả!” Trình Tuệ Kỳ bị mắng có chút chột dạ, thẹn quá thành giận.
Cô ta quả thật không xác định Vương Huyên Nghi có đi cứu Chu Thanh Uyển hay không, nhưng chuyện này thì có làm sao? Cô ta muốn báo thù chuyện lần trước, ai bảo lần đó cậu ta lại xối đồ uống làm mình mất thể diện trước mặt nhiều người như vậy!
Vương Huyên Nghi tức giận đến mức mặt cũng đỏ lên: “Vậy tôi nhốt cậu vào trong một căn phòng vừa tối vừa lạnh cả đêm, cậu có chịu không hả!”
“Hơn nửa đêm mà ồn ào gì, để cho mọi người ngủ, mình ở ngoài hành lang cũng nghe thấy tiếng của các cậu!”
Một âm thanh quen thuộc cắt ngang cuộc tranh cãi của bọn họ, cô cố tình đè thấp âm lượng, nhưng trong ngữ khí rõ ràng vẫn cảm nhận được một tia tức giận.
Lý Tĩnh lấy tay ra, sau khi thấy người tới vội vàng tiến lên đón: “Uyển Uyển, cậu không sao chứ? Thực xin lỗi, đều do mình không đi cứu cậu.”
Cô ấy nói xong lại không kiềm được khóc nức nở.
Đôi mắt lạnh lẽo của Chu Thanh Uyển đảo qua ký túc xá một lượt:“Đã khuya rồi, có chuyện gì ngày mai nói sau đi.”
Cô buông cặp sách ra rồi tiến vào phòng vệ sinh mở nước ấm tắm, mới trút bỏ được cái lạnh trên người.
Chu Thanh Uyển luôn có thói quen mang di động vào phòng tắm, lúc này điện thoại được cô đặt một bên đang rung lên, cô tắt nước, cầm lấy di động.
Huyên Huyên: 【 Uyển Uyển thực xin lỗi, mình không đến cứu cậu được. 】
Là tin nhắn của Vương Huyên Nghi.
Lúc Chu Thanh Uyển vừa định soạn tin bày tỏ không sao đâu, đối phương lại gửi tin tới.
Huyên Huyên: 【 Uyển Uyển, là ai cứu cậu ra vậy? Còn nữa, cậu thật sự bị nhốt cùng Trương Kính Vũ trong phòng học lâu như vậy sao? 】
Huyên Huyên: 【 cười gian.jpg】
“……”
Trước sau cô ấy vẫn hóng hớt như vậy.
Chu Thanh Uyển tắt màn hình, tiếp tục dùng nước ấm cọ rửa thân thể.
Khi đó cô đợi Lý Tĩnh mãi mà không được, cứ tưởng hai người bọn họ se bị nhốt trong phòng học cả một đêm.
Hai người ngồi ở chỗ của Trương Kính Vũ, ánh trăng chậm rãi soi chiếu vào trong phòng, dịu dàng nhưng lại lộ ra một chút u buồn, khiến người ta cảm thán không thôi.
Chu Thanh Uyển ngây người nhìn ánh trăng tròn vằng vặc ngoài cửa sổ.
Cô nhớ tối hôm đó cũng là một buổi đêm như thế này.
Cô ngồi bên cạnh giường bệnh của mẹ và nắm tay bà, những giọt nước mắt nóng bỏng tràn ra hai bên má rồi chảy xuống đến cằm, cuối cùng nhỏ lên khăn trải giường trắng tinh.
“Uyển Uyển đừng khóc.”, Đường Phi khó nhọc đưa tay vuốt ve đầu Chu Thanh Uyển, “Sau khi mẹ đi rồi, con nhớ phải trả tiền thuốc men còn trả cho dì, không được nợ người ta, nghe không con?”
Đường Phi nói xong che miệng khụ hai tiếng.
Đọc Full Tại Đọc Truyện
“Mẹ, con sẽ nghĩ cách chữa khỏi cho mẹ, mẹ chờ con một chút.” Giọng Chu Thanh Uyển có chút run rẩy.
Tuy nói như vậy, nhưng khi đó cô mới học cấp hai, suy cho cùng cô không có năng lực bảo vệ được mẹ mình.
“Không sao đâu con, mẹ chỉ đi đến một thế giới khác, nhưng như vậy sẽ không thể ở bên Uyển Uyển nữa.” Mũi Đường Phi hơi đau xót, khóe mắt không khỏi nổi lên ánh lệ, vướng bận duy nhất của bà bây giờ chính là cô con gái này.
“Sau này đi theo dì con nhớ phải nghe lời, không được gây thêm phiền toái biết không?” Đường Phi gian nan dặn dò.
Chu Thanh Uyển dùng sức khẽ gật đầu, muốn để mẹ yên tâm.
Đường Phi nhìn con gái mình một lần cuối cùng rồi từ từ nhắm mắt lại, tiến vào trong giấc ngủ vĩnh hằng.
Chu Thanh Uyển nhớ tới hồi ức này, trong lòng quặn đau, nước mắt lặng lẽ tràn ra khỏi mi.