Bình Yên Khi Có Anh

Chương 8




Tối thứ năm, Chu Thanh Uyển vẫn đi xem thi đấu.

Vương Huyên Nghi và Lý Tĩnh bên cạnh cô không biết đang hưng phấn cái gì, họ lôi kéo cô đi từ rất sớm, các cô ấy bảo đi sớm một chút mới giành được chỗ ngồi tốt.

Chu Thanh Uyển nhàm chán ngẩng đầu, cảm nhận thời gian đang trôi qua từng chút, chờ đợi trận đấu bắt đầu.

Chu Thanh Uyển cảm thấy mình giống như người bị thiểu năng, dùng thời gian này làm thêm hai bộ bài thi không tốt hơn sao? Vì sao cô phải ở đây để lãng phí thời gian!

Cô càng nghĩ càng uể oải, ỉu xìu dựa vào ghế, nhìn bầu trời đang tối dần trong xuất thần.

Thời gian thi đấu đang tới gần, không khí xung quanh cũng trở nên náo nhiệt lên.

Không biết qua bao lâu, trận đấu cuối cùng cũng bắt đầu, các cầu thủ đều đi vào sân bóng.

Trương Kính Vũ ôm bóng rổ, nhanh chóng quét mắt nhìn lên khắp khán đài, tìm kiếm bóng dáng người nào đó.

Sau khi thấy được cô bé trong ý nguyện, anh không kìm được khẽ cong khóe miệng.

Xem ra hôm nay anh phải biểu hiện thật tốt.

Trọng tài huýt còi, mở màn cho trận chiến.

Đọc Full Tại Đọc Truyện

Phát bóng, rê bóng, chuyền bóng, cướp bóng, tranh đấu… Cầu thủ hai bên ai nấy đều bừng bừng khí thế, triển khai trận chiến kịch liệt, không khí lập tức trở nên căng thẳng.

Khán giả xem đến mức mở to mắt, nhìn chằm chằm trái bóng đổi tới đổi lui, trong miệng còn không ngừng hô hào kêu gọi, cổ vũ tinh thần cho các cầu thủ. Chu Thanh Uyển bị bầu không khí hừng hực này lây nhiễm cũng cao giọng hô vài tiếng.

Sau khi Trương Kính Vũ nhận được bóng, anh xoay người một cái, xông vào bên trái tiến tới bên phải và ném vào rổ.

Khán đài lại lần nữa sôi trào, Chu Thanh Uyển cũng vô cùng kích động.

Cô nhớ lần đầu tiên mình chú ý tới thiếu niên ấy hình như là vào mùa xuân năm học lớp 7.

Hôm đó sau khi tan học, Chu Thanh Uyển đeo cặp sách rất nặng, rầu rĩ không vui đá hòn sỏi nhỏ trên mặt đất.

Gió xuân ấm áp thổi lướt qua nhưng lại khiến cô thấy hoảng hốt. Cô không biết mình nên giải thích với mẹ chuyện thành tích bị tụt giảm thế nào.

Lúc đi qua sân bóng rổ, Chu Thanh Uyển ngẩng đầu, thấy một đám nam sinh đang chơi bóng. Cô thật sự không hiểu tại sao nam sinh đều thích môn thể thao khiến người ta mệt mỏi lại vô vị này.

Giây tiếp theo, cô thấy thiếu niên kia đột phá hàng phòng ngự chỉ với hai ba bước chân, anh nhảy lên một cái và ném bóng vào rổ.

Ánh nắng ấm áp chiếu rọi lên làm tóc anh biến thành màu nâu thẫm, cô mơ hồ thấy một vòng sáng nhè nhẹ trên đầu anh ấy. Anh đập tay với đồng đội và nở một nụ cười rất tự tin, ngay cả độ cong khóe miệng cũng hoàn mỹ như thế, khiến người ta không thể nào dời tầm mắt đi.

Nụ cười này quanh quẩn ở trong lòng cô rất lâu, không có cách nào tiêu tan.

Lại một làn gió ấm thổi qua, nhưng Chu Thanh Uyển chỉ cảm thấy trái tim mình đang đập ngày càng nhanh, khuôn mặt cũng nóng bừng lên.

Sau đó mỗi lần tan học, cô đều sẽ lẳng lặng đứng từ xa nhìn anh chơi bóng, thiếu niên kia dường như có hẹn trước với cô vậy, mỗi lần cô tan học anh cũng chắc chắn xuất hiện trên sân bóng rổ.

Lần nào cô cũng đứng sau gốc cây, lặng yên nhìn chăm chú vào thiếu niên, trong lòng lại thầm cổ vũ cho anh.

Mãi đến học kỳ sau, Chu Thanh Uyển không biết vì sao cô lại không nhìn thấy người ấy trên sân bóng nữa, sau nhiều lần hỏi thăm cô mới biết được, anh đã chuyển trường.

Từ đó về sau, cô không còn mong đợi mỗi giờ tan học, thời gian tan lớp của cô lại khôi phục sự bình đạm và tẻ nhạt.

Tiếng hò reo của khán giả kéo Chu Thanh Uyển từ hồi ức quay về hiện thực.

Trương Kính Vũ hình như lại ném vào rổ.

Anh chống tay lên eo, ngẩng đầu nhìn lên góc nào đó phía khán đài, khóe miệng hơi nhếch.

Chu Thanh Uyển bắt gặp ánh nhìn đen láy kia từ xa, khuôn mặt chợt đỏ lên, xoay đầu vờ như lơ đãng dời tầm mắt đi nơi khác.

Trận đấu kết thúc, đội của Trương Kính Vũ toàn thắng.

Rất nhiều nữ sinh đều vội vàng đưa nước và khăn lông cho các cầu thủ, đương nhiên đại đa số đều là cho Trương Kính Vũ.

Những người khác: Thôi được, xem như chúng tôi không xứng vậy.

Trương Kính Vũ lịch sự từ chối lòng tốt của các nữ sinh sau đó đi đến trước mặt Chu Thanh Uyển:“Em có mua nước cho anh không?”

“Hở?” Chu Thanh Uyển không phản ứng kịp.

Cô ấy vậy mà lại không mua nước cho anh trước khi đến!

Cô vốn muốn nói chắc chắn sẽ có rất nhiều nữ sinh xông lên đưa nước cho anh, vì vậy mình không cần phải mua.

Ai biết người này lại không đi theo lẽ thường, cứ muốn hỏi cô cho bằng được.

“À.” Chu Thanh Uyển xấu hổ cười, trong lòng ngẫm nghĩ nên giải thích thế nào với Trương Kính Vũ.

Tầm mắt thoáng nhìn lên trên ghế, thấy chai nước khoáng cô mua cho mình còn chưa uống qua.

Cô cầm lấy cái chai: “Nè, mua cho anh.”

Đọc Full Tại Đọc Truyện

Ánh mắt Chu Thanh Uyển hơi né tránh bởi vì chột dạ.

Trương Kính Vũ không chú ý tới những chi tiết này, anh vui vẻ nhận nước rồi nốc một hơi vào cổ họng khô khốc của mình.

“Cảm ơn!” Anh khẽ lắc cái chai trong tay, sâu trong đáy mắt đều là ý cười không che giấu nổi.

Niềm vui sướng của tuổi trẻ chính là đơn giản vậy thôi, chỉ cần đối tượng mình ái mộ làm một vài chuyện nhỏ bé không đáng kể là đã có thể mãn nguyện.

Thi đấu kết thúc, mọi người đều rời đi.

Mệt mỏi cả ngày, Chu Thanh Uyển về lại ký túc xá liền nằm xoài trên giường.

Di động trên bàn rung lên.

Là tin nhắn của Trương Kính Vũ.

zjy: [ Biểu hiện tối nay của anh rất tuyệt phải không? ]

zjy: [ chờ mong.jpg]

Chu Thanh Uyển thấy emo đáng yêu kia, không khỏi cong khóe miệng.

Emo này cũng quá không phù hợp với hình tượng của anh, hơn nữa anh thật quá tự luyến khi yêu cầu người ta khen mình.

Chu Thanh Uyển hoài nghi đây có phải là đại ca trường học kiêu ngạo và thất thường lúc trước cô từng biết hay không?

Cô gõ gõ rồi lại xóa xóa, cuối cùng chỉ hồi âm hai chữ: [ Rất tuyệt. ]

Đối phương không trả lời lại ngay lập tức.

Một giây, mười giây, 30 giây… Cô nôn nóng nhìn chằm chằm màn hình di động, nghĩ thầm mình có nên bổ sung thêm vài lời nữa không? Cô đáp như vậy có vẻ quá qua loa lấy lệ nhỉ?

Ngay lúc cô đang rối rắm, màn hình lại nhảy ra một khung chat màu trắng.

zjy: [ Kỹ thuật chơi bóng hiện tại của anh hẳn là tốt hơn hồi cấp hai nhiều nhỉ? ]

Trương Kính Vũ cười xấu xa gửi tin nhắn đi, chờ mong đối phương đáp lại.

À không, hẳn là cô sẽ sợ tới mức ném di động đi ngay lập tức, sau đó ôm chăn bông lo âu lăn lộn trên giường, rồi cô sẽ tự hỏi làm thế nào anh lại biết được mình.

Trương Kính Vũ bị hình ảnh tưởng tượng của mình chọc cười, quả nhiên đối phương không hồi âm lại câu gì.

Anh ấn tắt màn hình di động, trước khi đi trở về phòng mình, anh nói với Lưu Diệp: “Tối nay cậu ở lại nữa sao?”

Lưu Diệp bên cạnh không có phản ứng, Trương Kính Vũ cũng không để ý tới cậu ta nữa, anh đóng lại cửa phòng.

Thật ra không phải Lưu Diệp không nghe thấy lời của Trương Kính Vũ, mà anh ta chỉ đang bị sốc khi nhìn thấy bộ dạng Trương Kính Vũ cười với màn hình di động hồi nãy.

Sau khi lên lớp 12 anh ta phát hiện ra Trương Kính Vũ là lạ.

Trước kia anh chàng này luôn tranh thủ từng thời từng khắc để học hành, đôi với cậu ấy mà nói ngoài học tập, mọi thứ đều là mây bay.

Bây giờ, cậu ấy lại luôn cười ngây ngô với không khí, tần suất đến sân bóng rổ cũng ngày càng thường xuyên.

Lưu Diệp hoài nghi nhìn chằm chằm cửa phòng của Trương Kính Vũ, nhìn đến mức sắp thủng cửa cũng không thể nghĩ ra được một giải thích hợp lý.

Không phải anh chàng này đang yêu đương chứ? Lưu Diệp nghĩ thầm.

Sau đó anh ta lại lắc đầu, như thể cố gạt bỏ ý tưởng đó ra khỏi đầu mình.

Người như cậu ấy không phải là người sẽ yêu sớm đâu.

Lưu Diệp từ bỏ ngẫm nghĩ rồi nằm trên sô pha ngủ thiếp đi.



Hai giờ khuya.

Chu Thanh Uyển lăn qua lộn lại, thay đổi đủ các tư thế nhưng vẫn ngủ không được.

Cô thở dài, trong lòng rối như tơ vò.

Rốt cuộc là anh quen biết cô như thế nào? Chẳng lẽ anh thấy mỗi lần tan học cô đứng ở nơi xa nhìn trộm bọn họ chơi bóng sao?

Chu Thanh Uyển hít sâu một hơi rồi vùi mặt vào gối, mãi đến khi cảm thấy không khí ngày càng loãng mới ngẩng đầu lên.

Trước kia rốt cuộc cô đã làm mấy chuyện ngốc nghếch gì vậy, Chu Thanh Uyển thầm cảm thán.

Sáng ngày hôm sau.

“Uyển Uyển, nửa đêm cậu đi ra ngoài nhảy Disco sao?” Vương Huyên Nghi chỉ vào quầng thâm dưới mắt Chu Thanh Uyển.

Chu Thanh Uyển ngáp một cái, tối hôm qua cô gần như không ngủ, có quầng thâm mắt cũng rất bình thường.

Bởi vì giấc ngủ không đủ, cả ngày Chu Thanh Uyển đều chống mí mắt để học, nhưng vẫn không thể tập trung lực chú ý.

Chu Thanh Uyển bực bội, cô dứt khoát ghé vào trên bàn ngủ, đến khi tỉnh lại lần nữa lớp cũng đã tan học.

Cô khẽ xoa đôi mắt nhập nhèm, đứng lên muốn đi WC rửa mặt, làm mình tỉnh táo hơn chút.

Ai ngờ cô vừa bước từ lớp ra lại gặp phải Trương Kính Vũ.

Trương Kính Vũ cũng nhìn thấy cô, anh mỉm cười phất tay chào hỏi cô bé.

Không hiểu sao Chu Thanh Uyển lại thấy chột dạ, cô vô thức nhấc chân chạy trốn về hướng ngược lại, chỉ chốc lát sau đã không thấy bóng người.

Trương Kính Vũ nghi hoặc nghiêng đầu.

Đọc Full Tại Đọc Truyện

Mấy ngày tiếp theo Chu Thanh Uyển đều trốn tránh anh, ngẫu nhiên gặp nhau trên hành lang cô cũng sẽ xoay người chạy mất dạng.

Cho nên mấy ngày nay áp suất không khí xung quanh Trương Kính Vũ cũng thấp kinh khủng, ngay cả người thường ngày luôn vô tư lự như Lưu Diệp cũng nhận ra được.

Cảm xúc của người này sao lại lên xuống lớn như vậy? Không phải mấy hôm trước anh chàng còn cười ngây ngốc với không khí sao?

Lưu Diệp cúi đầu lâm vào trầm tư, nhưng anh ta cũng không dám mở miệng dò hỏi nguyên do bên trong.

Hôm nay Chu Thanh Uyển tới nộp bài tập như thường lệ.

“Vậy thưa thầy, em đi trước ạ.” Chu Thanh Uyển đặt bài tập lên bàn làm việc của Trần Hiểu rồi xoay người đi tới cửa văn phòng.

Trần Hiểu quay đầu gọi cô lại: “À Thanh Uyển đợi chút, thầy muốn em tham gia một cuộc thi.”