Lúc cái bóng Huyết Lang mà Ngô Tam triệu hồi ra biến mất thì ấn ký trên vai trái của cô bé không còn tỏa sáng nữa, cảm giác nóng rực trên da cũng từ từ tan biến.
Chứng tỏ dấu hiệu bệnh của cô bé liên quan đến Huyết Lang.
Lục Vân để lại một cuối cùng cho Ngô Tam, hờ hững nói rằng: "Mày tên là Ngô Tam đúng không, hiện tại có thể nói cho tao nghe rốt cuộc là thế nào không?”
"Ha ha, Thiên Sáp Vương, mày nghĩ đánh bại tao thì con sức sinh nhỏ này có thể bình yên vô sự à? Ngây thơ, mày quá ngây thơ rồi, Ma Lang đại nhân tuyệt đối sẽ không tha cho nó... Khụ..."
Ngô Tam vừa dữ tợn cười lớn vừa hộc từng ngụm máu.
Thân thể hắn ta đã yếu đến cực hạn, nếu như không phải Lục Vân dùng kim châm giữ mạng thì hắn ta đã sớm đứt hơi mà lìa đời.
Thấy đến lúc này rồi mà Ngô Tam còn dám lớn lối như vậy, Lục Vân nhịn không được cau mày lại
Răng rắc!
Hắn tung một cước giẫm xuống, đạp gấy một chân của Ngô Tam.
Ngô Tam đầu tiên là kêu thảm một tiếng, nhưng sau đó lại lộ ra nụ cười nhạt dữ tợn bất khuất, cứ như mặc kệ Lục Vân ngược đãi hắn ta thế nào cũng không chịu khuất phục.
"Cũng khí phách lầm, nhưng khí phách của mày không có tác dụng trước mặt tao."
Lục Vân lắc đầu rồi lấy ra mấy cây kim châm, liên tiếp đâm vào huyệt vị trên người Ngô Tam.
Đó là Cửu Chuyển Hồi Dương Châm bản đảo ngược.
Mặc dù Ngô Tam là tu luyện giả, nhưng hiện tại chân khí của hắn ta đã bị đóng lại nên không khác gì với người thường lắm.
Cây châm đầu tiên đâm xuống lập tức làm Ngô Tam phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị làm thịt
Nhưng hắn ta vẫn cố nhịn.
Cắn chặt răng.
Nổi gân xanh.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Lục Vân đã đâm vào cây châm thứ ba.
Ngô Tam còn đang cố nhịn.
Không hổ là tu luyện giả, sự nhẫn nại này mạnh hơn người bình thường và tu võ giả nhiều.
Lục Vân đột nhiên có một ý tưởng hay hơn, khóe miệng lộ ra một nụ cười quỷ dị