Lữ Khinh Nga sửng sốt.
Trong nháy mắt Lục Vân mở miệng, trong lòng bà đột nhiên chấn động một cách quỷ dị.
Đó không chỉ là khí lạnh, mà càng giống sát khí hơn. Một sát khí lạnh giá toả ra từ trong cơ thể Lục Vân.
“Thằng nhãi này..." Lữ Khinh Nga lấy lại tinh thần, bàn tay còn cứng lại trên không trung, mà Lục Vân thì chỉ còn lại một bóng lưng.
Lữ Khinh Nga yên lặng thu bàn tay về rồi nhíu chặt mày.
Cốc Thanh Sơn cũng không có tâm tư phản ứng bà mà nghiêm túc sải bước ra khỏi đại điện, tiến đến nơi phát ra giọng nói kia.
Dám gọi thẳng tên của ông ngay trước mặt tất cả mọi người của Đan Dương Tông, hơn nữa còn là một tiếng rống mang theo kiếm ý, đây đã là khiêu khích vô
cùng nghiêm trọng.
Cốc Thanh Sơn không ra mặt thì không được.
Phía sau núi Đan Dương Tông có một căn nhà đá bố trí trận pháp che đậy, nơi này là cấm địa của Đan Dương Tông, không được tông chủ và trưởng lão. đồng ý thì không ai được đi vào.
Lục Vân không phải đệ tử của Đan Dương Tông nên theo lý càng không có tư cách tiến vào, nhưng bởi vì thân phận của hắn tương đối đặc thù nên Mộc Bình trực tiếp dẫn hẳn đi vào.
Nhà đá có không gian rất lớn, không khí lưu thông cũng thông thuận, không có cảm giác chật chội và đè nén gì.
Ở chính giữa có một vách đá hình vuông đứng thẳng, trên đó có khắc tâm pháp Thanh Đế.
Người con gái nằm ở đó chính là Lâm Thanh Đàn.
Nhưng lúc này sắc mặt của cô lại hơi tái nhợt.
Quá khó khăn, Lâm Thanh Đàn thật sự quá khó khăn.
Lần thứ nhất lĩnh ngộ tâm pháp Thanh Đế, cô vừa bước vào thời khắc mấu chốt thì kết quả lại bị khí tức của Lục Vân quấy nhiễu, cô bất đắc dĩ gián đoạn rồi bị thương nhẹ.
Cô không trách Lục Vân, chỉ cần lĩnh ngộ lần nữa là được.
Lần thứ hai lĩnh ngộ có tiến triển rất thuận lợi, rất nhanh Lâm Thanh Đàn đã đắm chìm vào lần nữa, đồng thời đã đến giai đoạn kết thúc.