Cốc Thanh Sơn vốn còn muốn nói cái gì, nhưng cẩn thận nghĩ lại: Được thôi, nếu Lữ Khinh Nga đã hạ quyết tâm muốn trút giận lên Lục Vân thì ông cũng lười quản.
Dù sao Lữ Khinh Nga cũng không phải là đối thủ của Lục Vân.
Cốc Thanh Sơn trầm ngâm một lát rồi nói: "Nếu tâm ý của cô Lữ đã quyết, vậy xin cứ tự nhiên, nhưng tôi tốt bụng nhắc nhở một câu, cô nhớ đừng hối hận."
Hối hận? Nói đùa cái gì!
Lữ Khinh Nga lửa giận công tâm, căn bản không suy nghĩ nhiều mà bắn đôi mắt lạnh lẽo như thanh kiếm sắc bén về hướng Lục Vân.
"Tên trọc đầu quá vô lễ, ta tát ngươi ba bạt tay coi như dạy dỗ, không quá đáng chứ?”
"Không quá đáng." Bất ngờ là Lục Vân lại trả lời như vậy, hơn nữa còn rất trấn định.
Sau đó Lục Vân còn nói thêm: "Ba cái bạt tay không quá đáng, tôi hoàn toàn có thể nhận, nhưng tôi sợ bà không có bản lĩnh này."
"Buồn cười! Hiện tại ta để cho ngươi xem rốt cuộc ta có bản lãnh này không!"
Lữ Khinh Nga hừ lạnh một tiếng, không tiếp tục nói nhảm với Lục Vân mà trực tiếp tát thẳng một bạt tay lên mặt hắn.
Thật sự có can đảm động thủ?
Trong đôi mắt đen nhánh của Lục Vân đột nhiên hiện lên một tia lạnh lẽo.
Lúc đầu nể tình người phụ nữ này là mẹ của Vương Băng Ngưng nên Lục Vân còn chuẩn bị chừa chút mặt mũi cho bà, nhưng nếu bà đã hùng hổ dọa người như thế thì ngại quá, khỏi cần mặt mũi sất!
“Cốc Thanh Sơn —— "
Nhưng ngay khi bàn tay của Lữ Khinh Nga sắp tát xuống, Lục Vân sắp có hành động thì một tiếng rống ngập trời đã vang vọng Đan Dương Tông.