Trên người Lục Vân toả ra cảm xúc thô bạo, thấy tầng mười hai không có gì thì không khỏi bực bội khó chịu, hắn gầm nhẹ một tiếng làm chân khí trong cơ thể lập tức tràn ra.
Oanh!
Oanh!
Oanh!
Hắn tùy ý phát tiết!
Ẩm!
Đột nhiên, một vách đá bị chấn động rơi xuống, để lộ ra một bộ bích hoạ bạc màu bên trong.
Mặc dù Lục Vân không kiềm nén được nỗi lòng, nhưng rất nhanh đã bị bích hoạ này hấp dẫn.
Trên bích hoạ là một dãy núi, cuối dãy núi có mây mù mờ ảo, mơ hồ có một bóng lưng đứng trong đó, nhưng rất rất nhỏ, căn bản không thấy rõ lắm.
Lục Vân xích lại gần một chút.
Trong nháy mắt hắn nhìn chăm chú vào bích hoạ thì đột nhiên vật đổi sao dời như thời không biến ảo, đồng thời một khí tức mát lạnh an lành đã vọt tới từ bốn phương tám hướng.
Lục Vân giật mình, lập tức tỉnh táo lại.
"Vừa rồi mình lại không kiềm nén được nỗi lòng."
Lục Vân hồi tưởng lại từng màn trước đó, nhất là khi bước vào tâng mười một thì cả đại não của hắn giống mất đi khả năng suy nghĩ.