Người đàn ông trung niên cực kỳ tự tin, trong nháy mắt tiếng nói vừa dứt thì sát ý nồng đậm đã khóa chặt lên người Lục Vân, chỉ có ánh mắt sắc bén kia cũng đã tạo thành lực uy hiếp khủng khiếp.
Chí ít đối với mọi người trong Đan Dương Tông thì lực uy hiếp này cực lớn.
Bởi vì tu vi của người đàn ông trung niên này chính là Kim Đan Kỳ.
Rất mạnh rất khủng bố.
Là người đủ khả năng quét ngang bọn họ.
Lục Vân lại rất bình tĩnh, vừa cười vừa nói: "Đừng nói ông chỉ là một tu luyện giả Kim Đan Kỳ sơ kỳ, mà cho dù là lão yêu quái Kim Đan Kỳ đại viên mãn thì tôi cũng không sợ."
Ngông cuồng!
Vô tri!
Đây là đánh giá lúc này của mọi người đối với Lục Vân.
Từ khi Giới Hành Sơn đóng lại thì tu luyện giả có tu vi cao nhất trên thế giới hiện tại là Kim Đan Kỳ đại viên mãn, thuộc về chiến lực đỉnh cao của thế giới.
Lục Vân nói hắn không sợ cả Kim Đan Kỳ đại viên mãn thì không phải vô tri là gì?
Quả thực là vô tri đến mức buồn cười! Người đàn ông trung niên cười nhạo nói: "Đã sớm nghe nói tu ma giả vạn pháp tùy tâm, làm việc không theo phép tắc, hôm nay gặp mặt quả nhiên là
danh bất hư truyền."
Tu ma giả đều là lũ điên, họ điên cuồng đến cực điểm, bằng không cũng không có khả năng nói ra những lời vô tri không biết sợ như vậy.
"Nếu các người nhất định cho rằng tôi là tu ma giả thì hôm nay tôi là tu ma giả một lần vậy."
Lục Vân lười giải thích mà đạp mạnh bước chân, thân hình cực tốc lướt đi, trong nháy mắt đã chặn trước mặt người đàn ông trung niên, chủ động tung hai nắm đấm ra công kích, khinh thường sử dụng cả Ngự Linh Thần Kiếm.
"Tự tìm đường chết!"