Ngày thứ hai của bữa tiệc tại đại viện Long gia. Thật đông vui và nhộn nhịp.
Trong số những người ở đây, có người thật lòng đến chúc mừng, có người đến xem náo nhiệt và có cả những người vừa ăn tiệc vừa ghen tị với Long gia leo lên được. chỗ cao như vậy.
Có đủ loại người, lòng người phức tạp.
Cho đến khi có một người đàn ông xuất hiện và phá vỡ mọi thứ.
Đó là một người đàn ông trung niên vô cảm có vẻ mặt cứng đờ và đôi mắt đờ đẫn. Người làm ở Long gia không nhận ra người đàn ông đó, cứ cho rằng ông ta cũng giống như những người khác đến đây tham dự bữa tiệc.
“Chào mừng...”
Người làm của Long gia lên tiếng theo thói quen nhưng ngay sau đó, họ nghe thấy người đàn ông trung niên lạnh lùng quát: “Cút!”
Cùng lúc với tiếng quát vang lên, một luồng khí tức mạnh mẽ và ngột ngạt giống như đám sương mù trước. cơn bão hoàn toàn bao trùm toàn bộ đại viện Long gia.
Có người gây rối!
Mọi người đều cảm thấy choáng váng.
Ngay sau đó.
Hoảng loạn!
Kinh hãi!
Bởi vì khí tức của người đàn ông này quá kinh khủng! Là người của Vương gia sao?
Không rõ nữa.
Nhưng mọi người đều không còn ý định tiếp tục ăn mà tản ra xa như những chú chim non sợ hãi.
Còn những người ghen tị với Long gia đều hả hê trước sự bất hạnh của họ.
Trời nổi giông bão ắt sẽ có mưa, người quá ngông cuồng sẽ rước họa vào thân.
Lục Vân quá phô trương.
Long gia tổ chức tiệc ăn mừng suốt ba ngày ba đêm cho hắn, cũng quá phô trương rồi.
Phô trương chính là ngông cuồng. Khiến cho người khác đỏ mắt là chuyện bình thường. Bởi vì đối phương thuộc cảnh giới Tôn giả nên trong