Kết quả của trận chiến và Hoành Luyện tông sư đều nằm ngoài dự đoán của các thành viên Long gia.
Họ luôn cho rằng Lục Vân chỉ là một tu đạo giả giống như sư phụ Thiên Huyền Tử nhưng mãi đến hôm nay, bọn họ mới biết rằng mình đã nhầm.
“Nhìn kìa, chính là người thanh niên đó. Hắn chính là người đàn ông của Lạc Tiên Tử, là Hoành Luyện tông sư đã đánh một trận hòa với Vương Húc!”
Một số người trèo tường vào xem trận chiến chỉ vào người thanh niên đang đi chậm ở phía xa và hưng phấn nói.
Ngay lập tức, mọi người đều hướng ánh mắt rực lửa về phía Lục Vân.
Ở độ tuổi như vậy, hắn đã có thể đánh ngang tài ngang sức với thiên tài của Vương gia. Dù bọn họ có khinh thường Hoành Luyện tông sư đến đâu thì trong lòng bọn họ cũng thực sự rất ngưỡng mộ Lục Vân.
Mái tóc bạc trên đâu Long Thuyên khẽ run lên, ông ta sải bước về phía trước và nói: “Lục tiên sinh, tôi rất mừng khi biết tin cậu còn sống.”
Dù đã nghe được kết quả nhưng ông ta vẫn cảm thấy không thể tin nổi khi nhìn thấy Lục Vân còn sống bước ra.
Quả nhiên trực giác của ông ta đã đúng, Lục Vân không phải là vật trong ao.
Lục Vân liếc nhìn ông ta, nghĩ thầm đương nhiên là ông vui rồi, chỉ cần tôi không chết thì cho dù ông có cư xử tốt hay không thì chẳng phải người khác đều cho rằng quan hệ giữa Long gia với tôi tốt hay sao?
Quan hệ giữa tôi với Long gia mà tốt thì chẳng phải chị bảy của tôi cũng có quan hệ tốt với Long gia của ông hay sao?
Quan hệ giữa chị bảy của tôi với Long gia của ông mà tốt thì chẳng phải Long gia cũng sẽ có quan hệ tốt với Doãn Thu Thủy hay sao?
Lục Vân không thèm vạch trần tâm tư của ông ta mà chỉ thản nhiên đáp: “Thật không ngờ mấy người lại đợi ở cổng trường lâu như vậy.”
Long Thuyên cười nói: “Nào có, chỉ cần chờ được tin vui của Lục tiên sinh thì cho dù chúng tôi phải đợi bao. lâu cũng đáng.”