Binh Vương Thần Cấp - Hoa Tiên Tửu

Chương 323




 

 

             Khi Mã Hoa và lão Cẩu nhìn thấy hơn 120.000 con chip được ném ra cùng lúc, trái tim họ như muốn bay ra ngoài, linh hồn lúc này dường như cũng muốn rời khỏi xác luôn rồi.  

             Lâm Trạch Dương nhất định điên rồi, nếu không thì làm sao có thể chơi như thế này? Người bình thường nào lại làm ra chuyện như vậy? Cái này so với việc ném tiền có gì khác nhau? Chỗ duy nhất khác biệt có lẽ chính là nếu ném mười vạn xuống biển, hẳn là sẽ vọng lại được chút âm thanh, mà Lâm Trạch Dương thì cái gì cũng chẳng có.  

             Lúc này hầu như ai ở đây cũng đều nhìn về phía Lâm Trạch Dương. Ban đầu, mọi người đều ít nhiều để ý tới Lâm Trạch Dương, nhưng cũng không quá xem trọng, dù sao hơn 100.000 chip, đối với bọn họ mà nói cũng không là gì cả.  

             Nhưng hiện tại Lâm Trạch Dương lại thật sự đặt hơn mười vạn vào một chỗ như vậy, nếu như Lâm Trạch Dương thắng, anh ta sẽ có ba bốn triệu, ba bốn triệu đối với bọn họ mà nói không phải là một con số nhỏ.  

             Người chia bài không khỏi nhíu mày thật chặt, đương nhiên hắn đã chú ý đến Lâm Trạch Dương từ lâu, hắn chưa từng thấy ai may mắn như Lâm Trạch Dương.  

             Quan trọng hơn, người chia bài biết số trên mấy con xúc xắc chính xác là ba, ba, ba nên không hề dám động đậy, một khi mở cốc ra, sòng bạc sẽ lỗ đến ba, bốn triệu.  

             “Anh có thể mở cốc xúc xắc.” Lâm Trạch Dương mỉm cười và làm động tác mời người chia bài mở cốc.  

             Mọi người đều nhìn về phía người chia bài. Người chia bài không kiềm được nuốt nước bọt, tay bắt đầu run lên một chút, động tác dường như rất chậm chạp, rất lâu vẫn không chịu chạm vào cốc xúc xắc.  

             Cuối cùng, khi tay của ngươi chia bài vừa chạm vào cốc xúc xắc, thì hắn liền giật tay lại.  

             “Mày đang làm gì vậy hả? Nhanh mở ra đại đi! Mày đùa tao đấy à? Tao đã thua rất nhiều tiền rồi đấy, tao chỉ muốn mau chóng gỡ lại chỗ tiền đó thôi!”  

             “Mau mở ra cho tao, nếu không tao sẽ đập nát chỗ này!”  

             “Mày thực sự có bệnh à? Mày cho là tao đủ kiên nhẫn để ngồi nhìn mày làm trò hả!? Coi chừng ông đây băm mày ra bây giờ!”  

             Mọi người đều phấn khích vì trước đây họ chưa từng hóng được drama nào thơm như vậy. Thành thật mà nói, những người đến đây đánh bạc, đặc biệt là những người đã dấn thân vào cờ bạc một thời gian, trong lòng ít nhiều méo mó, hành xử như vậy là bình thường.  

             “Mọi người đừng kích động, bây giờ tôi sẽ tiếp quản. Đừng lo lắng, chúng tôi sẽ không bao giờ để bất cứ ai gian lận ở đây. Tất nhiên, nếu có ai dám gian lận, chúng tôi sẽ không bao giờ bỏ qua.”  

             Đột nhiên, một thanh niên đi tới, đẩy người chia bài sang một bên, lúc đầu sắc mặt của người thanh niên này tươi sáng như nắng hạ, nhưng sau đó bỗng nhiên trở nên u ám như băng ngàn năm, trong mắt hắn ta hiện lên một luồng khí hung hãn, cho thấy kẻ này chắc chắn không phải là người dễ nói chuyện, nếu miêu tả hắn ta là cái loại ăn thịt người không nhả xương cũng chẳng hề quá đáng.  

             Mà ánh mắt của người này cuối cùng cũng dán chặt vào Lâm Trạch Dương, như thể nửa lời sau là nói với Lâm Trạch Dương, đôi mắt sắc bén kia dường như cũng chỉ hướng về phía một mình Lâm Trạch Dương.  

             Lâm Trạch Dương thế nhưng lại không hề để tâm, nhưng Mã Hoa và lão Cẩu ở bên cạnh có chút đứng ngồi không yên.  

             “Lâm Trạch Dương, người thanh niên này tên là Trình Phong, là cấp dưới đầu tiên của Slender Monkey. Người này có thể nói là còn không từ thủ đoạn hơn cả Slender Monkey nữa. Tôi nghe nói rằng hắn ta đã từng giết rất nhiều người. Slender Monkey đã giao sòng bạc này cho Trình Phong quản lý.” Cơ thể Mã Hoa lúc nói chuyện có chút run rẩy, rõ ràng là hắn đang sợ hãi.  

             “Tôi từng chứng kiến Trình Phong ra tay với ông chủ của một tổ chức. Ông chủ đó đã gian lận trong sòng bạc, sau đó Trình Phong đã bẻ gãy hết mấy ngón tay của ông ta, từng ngón từng ngón, người đàn ông kia thế mà bị hắn ta làm cho đau đớn tới không chịu nổi mà tắt thở.” Lão Cẩu rõ ràng biết được càng nhiều chuyện cũ, cho nên càng sợ hãi hơn.  

             Lâm Trạch Dương suy nghĩ một chút, nói: “Vậy thì tốt, tôi không thích người này xíu nào, còn lo hắn ta là người tốt nữa kìa.”  

             Mã Hoa và Lão Cẩu đều không nói nên lời, làm sao Lâm Trạch Dương có thể cho rằng Trình Phong là người tốt được chứ? Trên người Trình Phong có cọng lông nào giống người tốt? Lâm Trạch Dương có phải có hiểu lầm gì đó về khái niệm người tốt không?  

             Mã Hoa và lão Cẩu vẫn còn đang suy nghĩ linh tinh thì giọng nói của Lâm Trạch Dương đã vang lên.  

             “Tôi thích những người như anh nhất đấy, vì vậy mong anh đừng làm tôi thất vọng. Anh đã là một người trung thực và dũng cảm đến vậy, thì hãy dùng sự trung thực và dũng cảm đó để đối diện với thất bại của mình. Tất nhiên, nếu anh không trung thực hay dũng cảm thì cũng không có vấn đề gì hết, vì dù thế nào anh vẫn phải chấp nhận một kết quả là anh trốn chẳng thoát nổi đâu, vì đối thủ của anh là tôi.”  

             Lâm Trạch Dương thản nhiên nhìn Trình Phong, giống như người chiến thắng đối mặt với kẻ thua cuộc ngay cả tư cách tiến vào chung kết cũng chẳng có, có chút cảm giác khinh thường.  

             Tất cả những người có mặt ở đó đều không khỏi sửng sốt, bọn họ đều biết Trình Phong, thế nhưng bọn họ chưa từng thấy có người nào dám nói chuyện với Trình Phong như vậy.  

             Mã Hoa và lão Cẩu thậm chí còn há to miệng, giống như hai con chim non đang đợi mẹ cho ăn, không phải bọn họ vừa nói Trình Phong là người như thế nào sao? Lâm Trạch Dương... Lâm Trạch Dương ơi cậu có phải còn có chút chưa hiểu được hắn ta là một kẻ thế nào không? Cho dù cậu không cẩn thận thì ít nhất cũng đừng kiêu ngạo như thế chứ. Làm ơn ngoan ngoãn một chút đi!  

             Trình Phong quả thực đã tức giận, hắn ta cười nhìn Lâm Trạch Dương rồi nói: “Tốt lắm, tôi cũng rất thích anh và cả sự kiêu ngạo của anh nữa, đã lâu lắm rồi tôi mới thấy có kẻ vênh váo như anh vậy. Hi vọng anh có thể cứ tiếp tục vênh váo như thế.”  

             Vẻ mặt Lâm Trạch Dương thờ ơ nói: “Tốt nhất là anh hãy nhanh chóng mở cốc xúc xắc đi.”  

             Trình Phong cũng không phải là người không biết điều, vì thế hắn ta đưa tay mở cốc xúc xắc.  

             “Ba ba ba, chín nút, thật sự là chín nút, thật sự là ba ba ba, trời ạ, tôi mua một điểm cố định hơn 120.000 nghìn, tỷ lệ cược là 36 lần, đây rốt cuộc là bao nhiêu tiền cơ chứ?” Ngay khi có người nhìn thấy viên xúc xắc, họ không khỏi hét lên như điên.  

             “Đây không phải là màn đánh bạc lớn nhất tôi từng thấy, nhưng lại là màn đánh bạc thú vị nhất mà tôi từng được chứng kiến. Xác suất thắng của anh chàng này là một phần ba mươi sáu. Người này rốt cuộc là ai vậy?”  

             “Không, không phải là một phần ba mươi sáu. Ngươi quên tiểu tử này đã thắng liên tiếp không biết bao nhiêu ván sao? Điều này không thể nào giải thích bằng may mắn được.”