Binh Vương Thần Cấp - Hoa Tiên Tửu

Chương 322




 

 

             Những kẻ như Slender Monkey và Trương Dân, đương nhiên không có chỗ ở cụ thể, bọn họ đắc tội quá nhiều người, không biết bao nhiêu kẻ ngoài kia muốn mạng bọn họ, cho nên muốn tìm được hai người đó cũng không phải là chuyện dễ dàng.   

             “Dưới tay Slender Monkey có rất nhiều sản nghiệp, mà quan trọng nhất trong số đó chính là một sòng bạc ngầm. Sòng bạc này được coi là sòng bạc ngầm lớn nhất ở Quảng Bắc. Số tiền vào ra mỗi ngày nhiều đến khủng khiếp, cụ thể là bao nhiêu tôi cũng không biết.   

             Bởi vì liên quan đến dòng chảy tài chính lớn như vậy, đương nhiên sẽ khiến rất nhiều người phải thèm thuồng. Slender Monkey cần phải thường xuyên đến đây để quản lý, đảm bảo không xảy ra vấn đề gì quá nghiêm trọng. Vì vậy, nếu anh muốn tìm Slender Monkey, đi đến sòng bạc ngầm này là sự lựa chọn tốt nhất.”  

             Lão Cẩu nói ra tất cả những tin tức mà mình biết.   

             “Vậy thì chúng ta đi thôi.” Lâm Trạch Dương cũng không nói gì, trực tiếp để cho hai người dẫn đường.   

             Lão Cẩu và Mã Hoa nhìn thoáng qua nhau lần nữa, Lâm Trạch Dương sao lại không có chút kế hoạch nào, ạnh giống như lúc nào cũng chỉ nghĩ gì thì làm đó.  

             Lão Cẩu và Mã Hoa cũng không còn cách nào, cho nên đành phải đi theo Lâm Trạch Dương.   

             Ở trung tâm thành phố, phía dưới một trung tâm thương mại lớn nào đó, đi tới tầng hầm thứ ba, Lâm Trạch Dương giống như người bình thường, cho rằng không còn đường nào để đi nữa.   

             Ngay khi Lâm Trạch Dương muốn đi ra khỏi thang máy, lão Cẩu kéo Lâm Trạch Dương lại, sau đó ở trong thang máy đồng thời ấn nút tầng âm một và tầng dương một, cửa thang máy đóng lại, thế mà lại tiếp tục đi xuống.   

             “Chậc chậc chậc, quả là không đơn giản, nếu như không quen thuộc hoàn toàn không thể tìm thấy nơi này.” Chờ cửa thang máy mở ra, Lâm Trạch Dương không ngừng cảm thán.   

             Đây là tầng ngầm thứ tư của trung tâm mua sắm này.  

             Thực ra, đây là một kiểu kiến trúc có kết cấu song song, không gian nơi đây rất rộng lớn, thoạt nhìn còn có chút cảm giác xa hoa. Đây là một sòng bạc, một sòng bạc rất sang trọng, người bên trong đến và đi, nối liền không dứt.  

             “Lần này tôi nhất định sẽ mở ra một con lớn!”  

             “Ha ha ha ha, tôi thắng rồi, tôi thắng rồi! Ha ha ha!!!”  

             “Chết tiệt, sao mà lại xui xẻo như vậy chứ! Đúng là xui tới mức uống nước mà còn dính kẽ răng nữa!”  

             “Đáng chết, tôi không phục tôi không phục, có phải mấy người chơi ăn gian đúng không, nếu không làm sao có thể liên tiếp mở ra bảy thanh lớn, chắc chắn mấy người đang ăn gian, trả lại tiền cho tôi!”  

             Bên trong khắp nơi đều là tiếng la hét. Lâm Trạch Dương còn chú ý tới một người đàn ông ăn mặc cũng coi như là bảnh bao, lúc này đã mất đi lý trí, nhảy lên bàn đánh bạc, khàn giọng kêu to, còn không ngừng đá mấy cái cốc lắc xúc xắc bay ra ngoài, cả người quay cuồng ở trên bàn.   

             Hẳn là người này đã thua đến ngay cả cái quần mặc về cũng chẳng còn, hoàn toàn mất sạch lý trí rồi.   

             Ngay sau đó, có mấy người trông như bảo vệ vọt tới, bọn họ đi về phía trước trực tiếp rút dùi cui bên hông, đâm thẳng về hướng của con bạc kia.   

             Con bạc kia phát ra một tiếng gầm bi thảm, cơ thể co rúm lại, đau đớn như muốn chết đi.   

             Mà mấy tên bảo vệ kia vẫn cứ thờ ơ, tiếp tục đánh đập con bạc kia, đợi đến khi hơi thở của con bạc kia đã thoi thóp, không còn bất kỳ sức lực phản kháng nào, mấy tên bảo vệ kia mới kéo con bạc xuống bàn đánh bạc, sau đó giống như kéo một con chó chết ra ngoài.   

             Trong nháy mắt cả đám người đều yên tĩnh, nhưng rất nhanh, tất cả mọi người ban đầu đang làm gì liền tiếp tục làm cái đó, trong sòng bạc lại trở về với dáng vẻ náo nhiệt.   

             Đối với tình cảnh như vậy Lâm Trạch Dương cũng không có bao nhiêu cảm xúc, dù đúng là tên nghiện kia quả thật có hơi bi thảm một chút, nhưng đây cũng là gieo gió gặt bão, biết rõ mười cuộc đánh chín cuộc thua, lại còn muốn đánh đổi tất cả, đây không phải là tự mình muốn chết sao?  

             “Bây giờ phải làm như nào đây? Nếu không tôi cứ trực tiếp đập nát cái sòng bạc này nhé? Tôi không thích nơi này chút nào.” Lâm Trạch Dương nhìn lão Cẩu và Mã Hoa.   

             Khóe miệng của lão Cẩu và Mã Hoa không ngừng giật giật, người anh em này làm việc có cần phải thô bạo như vậy không?  

             “Chắc bây giờ Slender Monkey không có ở đây, nếu không vừa rồi xảy ra chuyện như vậy hắn ta hẳn đã ra mặt.” Mã Hoa suy nghĩ một chút, tiếp tục nói: “Chúng ta cứ chờ ở đây một chút đi, đã mấy ngày Slender Monkey không tới đây rồi, hôm nay hẳn là sẽ tới.”  

             Mã Hoa và lão Cẩu thật ra biết rõ, chỉ cần ở đây xảy ra chuyện lớn gì, ví dụ như Lâm Trạch Dương đập phá song bạc, Slender Monkey nhất định sẽ xuất hiện ngay lập tức. Nhưng bọn họ thấy sợ, cho nên chỉ có thể nói như vậy.   

             Lâm Trạch Dương suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu, tầm mắt lại rơi trên bàn đánh bạc phía trước, nói: “Dù sao bây giờ cũng không có việc gì để làm, chúng ta đi chơi trò gì vui vui một chút đi.”  

             Mã Hoa và lão Cẩu cũng không có việc gì làm, liền đi theo Lâm Trạch Dương về phía trước.   

             “Hai người có mang theo tiền mặt không? Đi đổi một chút chip lại đây, tôi không mang theo tiền mặt.” Lâm Trạch Dương tùy ý quay đầu nhìn về phía hai người.   

             “Ở đây có quẹt thẻ, hoặc thanh toán trực tuyến cũng được.” Mã Hoa thuận miệng đáp.   

             “Nhờ hai người đổi giúp một ngàn chip cũng không được, còn nói muốn đi theo tôi lăn lộn.” Lâm Trạch Dương tức giận nhìn Mã Hoa.   

             Khóe miệng Mã Hoa không ngừng giật giật, đành phải đi đổi chip.   

             “Nào nào, tôi cược lớn.” Sau khi lấy được chip, Lâm Trạch Dương liền trực tiếp đem một ngàn đặt ở trên mặt lớn.   

             Khóe miệng Mã Hoa và lão Cẩu không ngừng giật giật lần nữa, tên Lâm Trạch Dương này thật sự sẽ không đánh cược như vậy chứ, vậy mà lập tức đặt tất cả chip, bọn họ còn đang có ý định, nếu lát nữa Lâm Trạch Dương còn muốn bọn họ đi đổi thêm chip, bọn họ sẽ dùng đủ loại lý do để từ chối.  

             "Lớn!" người chia bài mở cốc xúc xắc, hét to một tiếng.   

             Ánh mắt của Mã Hoa và lão Cẩu đều sáng lên, bọn họ không ngờ Lâm Trạch Dương lại may mắn như vậy!  

             Kế tiếp, Lâm Trạch Dương dằn thêm hai ngàn lên lớn. Sau đó vẫn ra lớn, Lâm Trạch Dương liền có bốn ngàn. Lâm Trạch Dương tiếp tục đặt hết tiền vào mấy ván tiếp theo, kết quả...  

             Kết quả, Lâm Trạch Dương vậy mà ván nào cũng thắng đậm!  

             Chỉ trong chốc lát, một ngàn ban đầu đã biến thành mười hai vạn tám ngàn.  

             Mã Hoa và lão Cẩu nhìn một chồng chip đầy ắp kia, không nhịn được nuốt mạnh một ngụm nước bọt, thì ra tiền kiếm dễ vậy sao? Bọn họ đánh nhau, chém giết đến mức muốn quăng luôn cái mạng này, một năm cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy.