Binh Vương Thần Cấp - Hoa Tiên Tửu

Chương 317




 

             Ở thành phố Quảng Bắc ai cũng biết một chuyện, có đôi khi thà đắc tội Trương Dân cũng không được đắc tội Slender Monkey. Tại sao ư?  

             Bởi vì đắc tội Trương Dân, hắn có thể bởi vì các loại lý do mà buông tha cho bạn, chẳng hạn như do hắn quá bận, hoặc như hắn là một đại ca chân chính sẽ không chấp nhặt người thường.  

             Nhưng nếu đắc tội Slender Monkey thì chắc chắn bạn sẽ rất thảm. Có thể nói Slender Monkey thực sự là một người tính toán chi li. Từng có một buổi tối hắn ta đi quán bar uống rượu đụng phải một tên nhà giàu địa phương, tên nhà giàu kia đương nhiên sẽ không xin lỗi, lúc ấy hắn ta cũng không có biểu hiện gì.  

             Nhưng ba tháng sau, trong nhà của tên nhà giàu kia đã liên tiếp xảy ra mấy chuyện bi thảm, đầu tiên là chú chó nhà bọn họ nuôi chết, sau đó là sa thải người hầu, tiếp đó đứa con của tên nhà giàu đó bị bắt nạt khi đi học, vợ của tên đó mỗi lần ra ngoài đều sẽ bị người khác quấy rầy.  

             Cuối cùng, tên nhà giàu kia biết được là do Slender Monkey làm, sau đó tìm đến tận cửa, quỳ gối trước mặt hắn ta, liên tục dập đầu đến khi chảy máu, té xỉu trên mặt đất. Nhưng hắn ta coi như không có chuyện gì, xoay người bước đi. Mà bắt đầu từ ngày đó, cũng không ai nhìn thấy tên nhà giàu kia ở thành phố Quảng Bắc nữa.  

             Không còn nghi ngờ gì, hiện tại Lâm Trạch Dương đánh ngất chồng chị họ của Slender Monkey, tất nhiên đã trở thành mục tiêu Slender Monkey xử lý, mà lúc đó Mã Hoa cũng có mặt tại đó nhưng lại không ngăn cản Lâm Trạch Dương, vậy nên Mã Hoa cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.  

             Mã Hoa thấy Lâm Trạch Dương hoàn toàn là dáng vẻ chuyện không liên quan đến mình, đầu muốn nổ tung rồi, sao lại có người như vậy chứ?  

             Hít vào một hơi thật sâu, Mã Hoa làm đưa một quyết định, nói với Lâm Trạch Dương: "Rời khỏi nơi này, vĩnh viễn không được quay về."  

             Nói xong, toàn thân Mã Hoa giống như mất hết sức lực, cả người uể oải đến không thể uể oải hơn được nữa, tê liệt ngồi trên mặt đất.  

             Lâm Trạch Dương thoáng nhìn Mã Hoa, muốn nói mấy lời an ủi nhưng lại không biết tại sao lại phải an ủi Mã Hoa, cho nên hơi do dự một chút, tiếp tục đi về phía trước.  

             Mã Hoa nhìn thấy Lâm Trạch Dương tiếp tục đi về phía trước, há miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không nói gì. Dù sao chuyện đã thành ra như vậy, nói gì cũng không có ý nghĩa nữa.  

             Mã Hoa thở dài, đứng lên, sau đó đi theo phía sau Lâm Trạch Dương, dù sao cũng phải chết, vậy đi tìm chết sớm một chút, không cần sống mà phải đề phòng lo lắng, sống còn không bằng chết.  

             "Đứng lại, anh là ai?" Lâm Trạch Dương vừa đi vào ngõ nhỏ mấy bước đã có người phát hiện.  

             Lâm Trạch Dương hơi ngạc nhiên, phía trước có rất nhiều người, một đám chen chúc đông nghịt, dường như bao kín các ngõ nhỏ, số lượng sợ không đến một trăm thì cũng phải mấy chục.  

             Sau ngõ nhỏ này còn một cái ngõ nhỏ nữa, trong đó là nhà của ông cụ Lâm.  

             Nghĩ đến đây, Lâm Trạch Dương không nhịn được lắc đầu, ông lão kia thật đúng là có sở thích kỳ lạ, tại sao sống trong hang ổ của xã hội đen lại có cảm giác an toàn hơn chứ.  

             "Chào mọi người, tôi tên Lâm Trạch Dương, tôi đến tìm một ông lão họ Lâm, gần đây ông ấy muốn mở một cô nhi viện ở nơi này. Các người ở đây hẳn là sẽ quen biết ông lão kia chứ?" Đương nhiên Lâm Trạch Dương không biết đám côn đồ này chính là đến quấy nhiễu ông cụ Lâm, còn tưởng rằng là hàng xóm của ông cụ, cho nên có vẻ rất là lễ phép.  

             Hàng xóm sao, giữ gìn quan hệ tốt là việc rất quan trọng.  

             Đám côn đồ kia không khỏi sửng sốt một hồi, liếc mắt nhìn nhau, thằng nhóc này tới tìm ông cụ Lâm, không phải là được đại ca phái tới giúp đỡ chứ?  

             Nghĩ đến đây, đám ánh mắt tên côn đồ kia nhìn về phía Lâm Trạch Dương cũng không còn hung ác như vừa rồi, nói: "Anh cũng đến tìm ông lão kia sao? Đại ca Slender Monkey của bọn tôi đang ở bên trong. Anh muốn vào sao?"  

             "Ồ là khỉ gầy à." Lâm Trạch Dương đã nghe được cái tên này vài lần, cho nên mới có giọng điệu cảm thán như vậy.  

             Ánh mắt đám côn đồ kia trừng lớn hơn, người kia còn dám gọi thẳng tên Slender Monkey là khỉ gầy, chẳng lẽ là do đại ca Trương Dân phái tới.  

             Kết quả là, mấy tên côn đồ này lại càng thêm cung kính, ánh mắt nhìn về phía Lâm Trạch Dương cũng thay đổi. Tên côn đồ vừa nói chuyện kia lại theo bản năng khom thắt lưng xuống, nói với Lâm Trạch Dương: "Đại ca Slender Monkey đang làm việc, cho nên anh có thể chờ ở chỗ này một chút không? Tôi sẽ cho người đi thông báo với đại ca Slender Monkey một tiếng."  

             Lâm Trạch Dương nghĩ nghĩ, khách thì phải theo ý chủ, nhanh chóng gật đầu, nói: "Cứ như vậy đi, các người nhanh lên, tôi không có nhiều thời gian."  

             Tên côn đồ kia vội vàng gật đầu, nói: "Được được, không dám chậm trễ thời gian của đại ca."  

             Người này tùy tiện sai một tên côn đồ khác đi thông báo. Lâm Trạch Dương đứng ở đó, đợi một hồi còn chưa thấy người trở về, trên mặt bắt đầu có chút mất kiên nhẫn.  

             Tên côn đồ kia thấy thế vội vàng đi tới, khom thắt lưng cười, đưa một điếu thuốc cho Lâm Trạch Dương, nói: "Đại ca, anh bình tĩnh, không lâu đâu."  

             Lâm Trạch Dương không nhận thuốc lá, rất bình tĩnh gật đầu.  

             "Ha, lão Cẩu, mày thật đúng là một con chó, vẫy vẫy đuôi như vậy trông thật ghê tởm." Một gã côn đồ bên cạnh không nhịn được châm chọc lão Cẩu.  

             Lão Cẩu lấy lại điếu thuốc vừa đưa cho Lâm Trạch Dương, lạnh lùng liếc nhìn Đại Hùng, sau đó nhìn một đàn em bên cạnh, vẻ mặt hung ác nói: "Còn đứng đấy làm gì, không nhanh chạy đi lấy cho đại ca cái ghế."  

             Ánh mắt Đại Hùng nhìn về phía lão Cẩu càng thêm khinh thường, lão Cẩu và Đại Hùng đều là đàn em do Slender Monkey tự mình thu nhận, thuộc loại thành viên nòng cốt, đương nhiên giữa hai người sẽ tồn tại sự cạnh tranh, cho nên hai bên ai cũng không ưa đối phương.  

             Lâm Trạch Dương thu hết một màn này vào mắt, nhưng cũng không nói gì thêm, anh vẫn thích lão Cẩu hơn một chút, dù sao người kia cũng đưa thuốc cho anh, lại còn lấy ghế cho anh ngồi, rất là ân cần.  

             Không bao lâu sau, có một tên đàn em chạy trở về, sau đó đến gần Lão Cẩu, thấp giọng nói: "Đại ca nói không biết Lâm Trạch Dương là ai, còn nói nếu Lâm Trạch Dương này làm loạn thì trực tiếp đánh chết."  

             Nghe vậy, Lão Cẩu nhíu chặt mày lại, nhìn về phía Lâm Trạch Dương, nói: "Anh là do đại ca Trương Dân phái tới sao?"  

             Lâm Trạch Dương vội vàng lắc đầu, nói: "Không phải, tôi không biết Trương Dân là ai."  

             Mặt mày lão Cẩu càng nhăn hơn, tiếp tục hỏi: " Vậy anh có quen đại ca Slender Monkey không?"  

             Lâm Trạch Dương lại lắc đầu, nói: "Hôm nay là lần đầu tiên tôi đến đây, cho nên người anh nói tôi cũng không quen. Chẳng qua từ khi đến đây tôi đã nghe được cái tên này vài lần mà thôi."  

             Lão Cẩu không nhịn được hít vào một hơi thật sâu, hiểu lầm chết tiệt, thế mà lại hiểu lầm, làm ra một truyện cười lớn như vậy.