Binh Vương Thần Cấp - Hoa Tiên Tửu

Chương 316




 

 

             “Ê! Mày định làm gì đó?” Lâm Trạch Dương vừa định đi về phía trước thì đã bị một tên côn đồ trẻ tuổi ngăn lại.  

             Lâm Trạch Dương nhìn trái nhìn phải, bên cạnh tuy không có ai nhưng anh vẫn cảm thấy người này như thể không phải là đang nói chuyện với mình, vì anh chưa có làm gì cả mà?  

             “Nói mày đấy thằng đần! Mày nghĩ mày đang đi đâu vậy?” Tên côn đồ đứng trước mặt Lâm Trạch Dương tỏ vẻ mất kiên nhẫn, nói.  

             “Ồ, hóa ra cậu thật sự đang nói chuyện với tôi à? Tôi không định làm gì trái pháp luật đâu! Tôi chỉ đang trên đường tới nhà bạn của mình thôi, nhà bạn tôi ở chỗ con hẻm phía trước kìa.” Từ một mức độ nào đó mà nói, Lâm Trạch Dương thật sự là một thanh niên ba tốt, vừa lễ phép vừa hiểu quy củ lại thật thà. Nếu người khác hỏi Lâm Trạch Dương chuyện gì đó, anh chắc chắn sẽ luôn thành thật trả lời.  

             “Haiz, gặp phải thằng ngu rồi!” Tên côn đồ kia trợn mắt, bất đắc dĩ nói.  

             “Dù mày có tới tìm ai đi chăng nữa thì đều không được! Có việc gì thì ngày mai hẵng quay lại đây.” Tên côn đồ miễn cưỡng nói, sau đó quay đầu rời đi, đương nhiên không muốn nhiều lời với một kẻ ngốc như Lâm Trạch Dương.  

             Lâm Trạch Dương tiếp tục đi về phía trước, tò mò hỏi: “Tại sao lại phải làm thế?”  

             “Tại sao á?” Tên côn đồ kia quay đầu hỏi ngược lại Lâm Trạch Dương, đúng là muốn có bao nhiêu miễn cưỡng thì có bấy nhiêu.  

             “Mày thích lè nhè hỏi tại sao không?” Bên cạnh có một tên côn đồ khác tiến lại gần với vẻ mặt cáu kỉnh, trực tiếp vung nắm đấm về phía Lâm Trạch Dương.  

             Tên côn đồ đầu tiên nói chuyện cùng Lâm Trạch Dương vội kéo người kia lại, nói: “Mày kích động thế làm gì, nó chỉ là một thằng điên thôi! Có cần động tay động chân với người điên không?”  

             “Cắt Mã Hoa! Con mẹ mày dẫn nó đi ngay!” Tên côn đồ kia lạnh lùng nhìn Mã Hoa một cái cảnh cáo, sau đó quay người rời đi.  

             Mã Hoa lần nữa nhìn về phía Lâm Trạch Dương, nói: “Nghe thủng chưa? Đi nhanh đi, biết bên trong có ai không? Là đại ca Khỉ Gầy đó, dù có là một thằng ngu thì cũng nên biết nặng nhẹ chứ, mày nói xem có đúng không? Nếu không đi mau là mày no đòn bây giờ!”  

             Lâm Trạch Dương không nghe, lại tiếp tục đi theo đám côn đồ.  

             Mã Hoa cho rằng Lâm Trạch Dương đã đi mất rồi, vậy nên khi phát hiện anh vẫn đang tò tò đi theo phía sau mình, hắn không khỏi hoảng sợ. Sau khi phát hiện ra Lâm Trạch Dương, Mã Hoa quả thực không còn lời nào để nói, chỉ có thể trừng mắt lên mà nhìn.  

             Lâm Trạch Dương rất lễ phép nở nụ cười với Mã Hoa, sau đó tiếp tục đi về phía trước. Mã Hoa lúc này đây thật sự ngây ngẩn cả người, trong lòng tự hỏi rốt cuộc tên này là ai vậy? Có khi nào là một thằng đầu có vấn đề thật không?  

             “Con mẹ nó! Mã Hoa mày nhìn xem, tao đã bảo mày đuổi nó đi mà mày không làm được! Để tao cho nó một trận.” Nói xong, tên côn đồ kia trực tiếp ra tay với Lâm Trạch Dương. Lúc này hắn không dùng nắm đấm nữa mà trực tiếp vung một cây gậy gỗ to bằng cánh tay về hướng Lâm Trạch Dương.  

             Đây đích thị là một kẻ độc ác, hoàn toàn không sợ mình sẽ vô tình giết người bằng thứ vũ khí mà hắn đang cầm trên tay đó.  

             Mã Hoa thấy vậy liền hét to không được, lao tới muốn cản lại. Nhưng chuyện phát sinh đột ngột như vậy, Mã Hoa sao có thể kịp thời cản được bi kịch, vậy nên đành nhắm mắt lại, trong lòng âm thầm cầu nguyện.  

             Một tiếng “rầm” chói tai vang lên, thế nhưng lại không có tiếng kêu thảm phát ra cả. Mã Hoa không khỏi hít sâu một hơi, sau đó lấy hết dũng khí mở to hai mắt. Tiếp đó nữa, Mã Hoa lại ngây ngẩn cả người. Tất cả những gì xảy ra trước mắt đều không giống với những gì mà hắn đã tưởng tượng.   

             Không hề có cảnh tượng đầu rơi máu chảy, tên bị hắn coi là kẻ ngốc không hề ngã trên mặt đất như hắn nghĩ, mà ngược lại, người bây giờ đang ngã trên đất lại là tên côn đồ - đồng bọn của hắn.  

             Đây - Đây tất nhiên là kết quả có thể dự đoán trước được! Một tên côn đồ xoàng xĩnh làm sao có thể là đối thủ của Lâm Trạch Dương được?   

             “Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Mã Hoa khiếp sợ, hỏi.  

             “Không có gì, là nó muốn đánh tôi, nên tôi đánh nó trước, đề phòng nó đánh tôi!” Lâm Trạch Dương cảm thấy Mã Hoa là người không tệ, vậy nên lại nở nụ cười với hắn, trả lời.  

             Khóe miệng Mã Hoa không khỏi giật giật, quả thực là không nói nên lời.  

             “Chuyện gì vừa xảy ra đây? Sao đàn em tao lại nằm đo đất rồi? Thằng này là ai?” Chỗ này nằm trong góc, vậy nên khi chuyện xảy ra không mấy ai thấy cả. Mấy tên côn đồ ở chỗ khác sau khi nghe thấy tiếng động mới vội vàng kéo tới.  

             “Không có việc gì, không có việc gì, không có việc gì.” Mã Hoa nhìn thoáng qua Lâm Trạch Dương đang ngu ngơ không hiểu chuyện gì đang xảy ra trước mặt, hung hăng cắn răng một cái, sau đó đưa ra quyết định mà hắn cảm thấy sau này nhất định mình sẽ thấy hối hận đó là bao che cho Lâm Trạch Dương.  

             Thật ra, Mã Hoa không phải là côn đồ, hoặc nói đúng ra là không có tố chất để trở thành một tên côn đồ. Sở dĩ Mã Hoa gia nhập nhóm này là bởi vì hắn không có bản lĩnh mưu sinh, không làm được bất cứ chuyện gì nên hồn cho nên đành phải tới đây để ké một chân ăn cơm.  

             Như một lẽ đương nhiên, Mã Hoa không có bất kỳ địa vị gì ở đây cả, nhìn hắn chỉ đứng canh ở ngoài là biết.  

             “Thật sự không có việc gì à?” Mấy tên thủ lĩnh kia không tin, tiếp tục tra hỏi.  

             “Không có việc gì, không có việc gì, không có việc gì thật mà!” Mã Hoa không khỏi thở phào nhẹ nhõm, xem ra những ông lớn này không muốn để ý đến những nhân vật nhỏ bé như kiến giống bọn họ cho lắm.  

             “Không có việc gì thì đừng làm mấy chuyện vặt vãnh thế!” Tên côn đồ kia nghiêm túc phân phó cho Mã Hoa một câu xong thì liền muốn xoay người trở về vị trí của mình.  

             “Chẳng phải không có việc gì sao, người này chỉ bị choáng thôi, có lẽ nên đưa tới bệnh viện kiểm tra một chút. Bằng không nếu thật sự bị chấn động não thì cuộc sống sau này có lẽ bất tiện lắm đấy!” Lâm Trạch Dương quả thật là một người tốt, lúc này còn quan tâm tới người vừa bị mình đánh, xứng đáng được vinh danh là công dân tốt của xã hội!  

             “A!” Mã Hoa nhịn không được há to miệng kêu lên, ánh mắt trợn trắng. Tên này nhìn như một tên ngốc thế mà giỏi gây ra rắc rối thật đấy! Mà điều quan trọng hơn là… việc rắc rối này còn liên lụy tới hắn!  

             Bây giờ Mã Hoa cũng có cảm giác muốn chết.  

             Quả nhiên, tên côn đồ kia nghe vậy, ánh mắt liền bắn sang phía Lâm Trạch Dương, nói: “Mày là đứa nào, sao lúc trước tao chưa từng gặp mày?”  

             “Cậu đương nhiên là chưa thấy tôi rồi, trước kia tôi đã tới nơi này đâu!” Lâm Trạch Dương thật thà giải đáp thắc mắc của hắn.  

             “Mày muốn làm gì?” Tên côn đồ kia trở nên cảnh giác hơn, trong mắt lộ ra vẻ tức giận.  

             “Tại sao tôi phải nói cho cậu biết? Tôi có quen cậu đâu?” Lâm Trạch Dương vẫn rất kiêu ngạo, đáp.  

             “Hừ, thì ra là một thằng ngu không biết cách nói chuyện! Vậy thì để tao thành toàn cho mày, để mày câm luôn cũng được!” Nói xong, tên côn đồ này giáng một cái tát về phía Lâm Trạch Dương.