Binh Vương Thần Cấp - Hoa Tiên Tửu

Chương 311




 

 

             Lâm Trạch Dương làm người ngồi không hưởng lợi, cảm thấy cuộc sống thực sự không mấy vui vẻ.  

             Hiện giờ lương về hàng tháng cao hơn so với trước không biết bao nhiêu lần, lần này thực sự đã trở thành một người đàn ông giàu có và đẹp trai, có thể mua bốn quả trứng luộc trong trà, một quả để mình ăn, một quả đưa cho chú bên dưới cầu vượt, hai quả mang về công ty đưa cho nhân viên.  

             Quan trọng hơn hết là bây giờ không có ai quay lại làm phiền Lâm Trạch Dương nữa, nhất là đám người phụ nữ chết tiệt đó.  

             Hiện tại Triệu Cẩn Du quản lý mọi công việc kinh doanh của Kiều Lan Nữ nên không có thời gian. Sở Sở cần dồn toàn tâm toàn ý đặt ở nhà trẻ, chuẩn bị mở rộng quy mô, không có thời gian. Quán bar của Lý Tuyết Tình vừa mới mở, cần tổ chức nhiều hoạt động, và có nhiều chuyện cần chuẩn bị, thậm chí còn không có thời gian để về nhà nghỉ ngơi. Nicole đã quay lại nước Mỹ.  

             Trong khoảng thời gian này Tần Tình vốn không gặp bất cứ người nào, thậm chí còn không ở trong thành phố này. Lâm Trạch Dương thông qua kênh riêng của mình biết được bây giờ Tần Tình đã tiến hành nghiên cứu cuối cùng về lọ thuốc của mình trong một căn cứ bí mật nào đó, nên càng không có thời gian.  

             Vì vậy, hiện giờ Lâm Trạch Dương đang sống một cuộc sống tự do và vô cùng hạnh phúc, khiến anh có cảm giác như sắp trở thành một vị thần.  

             Nhưng khoảng thời gian vui vẻ như vậy chỉ trôi qua được một tuần thì Lâm Trạch Dương nhận được cuộc gọi từ ông cụ Lâm.  

             "Lâm Trạch Dương, dạo này cháu thế nào?" Giọng điệu của ông cụ Lâm có vẻ hơi trầm, hình như ông ấy đã xảy ra chuyện gì bên đó rồi.  

             Lâm Trạch Dương dĩ nhiên không nghe ra sự trầm thấp này, nói một cách phấn khích: “Rất tốt, rất tốt ạ, không cần tốt hơn nữa đâu. Bây giờ lương tăng lên, công việc của cháu hầu như không phải làm gì, mọi thứ đều ngày càng đi lên.”  

             Lâm Trạch Dương thật sự quá phấn khích, nói một mạch rất nhiều.  

             Ông cụ Lâm bên kia điện thoại, vẻ mặt vốn buồn bã, giống như trong lòng có tâm sự gì đó, trên mặt lộ ra vẻ ngập ngừng, sau khi nghe được câu trả lời của Lâm Trạch Dương, trên mặt ông ấy không giấu được hiện ra nụ cười.  

             Sau đó, ông cụ Lâm đưa ra một quyết định.  

             "Cháu sống tốt vậy là được rồi. Đời người chẳng phải đều như thế sao? Hạnh phúc một ngày, bất hạnh một ngày, đương nhiên một ngày vui vẻ sẽ phải kết thúc. Ông không có chuyện gì bên này cả, nhưng trước cứ như vậy đã, ông đang bận."  

             Ông cụ Lâm thực sự rất bận rộn, khoảng thời gian này ông ấy chuẩn bị mở một cô nhi viện mới, việc chuẩn bị một cô nhi viện cần chạy rất nhiều thủ tục, còn phải chuẩn bị rất nhiều thứ nữa, ví dụ như lời mời giáo viên, một số đồ dùng cần thiết cho bọn trẻ, v.v.  

             Đối với ông cụ Lâm mà nói thì đây không phải là vấn đề khó khăn gì, dù sao ông ấy cũng đã thành lập vô số cô nhi viện. Nhưng lần này khác với những lần mở trước kia, có sai sót gì đó.  

             Trước đó, ông cụ Lâm chưa từng mở cô nhi viện ở nơi như Quảng Bắc, vậy nên lần này ông ấy mới chọn nơi này. Sở dĩ ông cụ Lâm chưa từng mở cô nhi viện ở đây cũng có lý do cả, bởi vì phong tục dân gian ở đây có phần đặc biệt.  

             Đại ca của nơi này là một gã đàn ông tên là Trương Dân. Trương Dân là một tên mập mạp, trên mặt luôn nở nụ cười, cho mọi người một vẻ rất dễ gần.  

             Trương Dân tìm đến ông cụ Lâm và nói: "Ông bác, nơi này là địa bàn của tôi đấy, ông đang xây dựng rất nhiều công trình ở đây, có phải ông nên nói với tôi một tiếng không? Tôi biết ông đang làm việc tốt, tôi cũng là người tốt, cũng hy vọng có thể làm được những chuyện đóng góp cho xã hội. Hay là ông lấy một nửa cổ phần cô nhi viện chia cho tôi đi."  

             Tất nhiên ông cụ Lâm không đồng ý. Đây không phải rõ ràng là đang cướp đoạt sao? Nhưng ông cụ Lâm muốn không đồng ý cũng không được, vì không có công nhân nào bắt đầu làm việc, giáo viên cũng không có cách nào đến lớp.  

             Ông cụ Lâm đã dùng các mối quan hệ chính thức của mình, đều không có tác dụng gì vì vốn dĩ họ không ra tay, đoạn ghi âm cuộc trò chuyện giữa ông cụ Lâm và Trương Dân cũng không thể làm bằng chứng.  

             Vì vậy, bên phía cảnh sát tuyệt nhiên không có cách nào để can thiệp vào.  

             Ông cụ Lâm tìm đến một người lãnh đạo trong đồn cảnh sát, rồi nhận được những lời nói chân thành.  

             "Tôi biết Trương Dân, cậu ta không giống một đại ca bình thường, cậu ta dũng cảm, vả lại cũng rất kiên nhẫn, thậm chí không để lại bất kỳ cơ hội nào cho chúng tôi.  Nếu ông không có bằng chứng xác thực ở đây, chúng tôi thực sự không thể giúp ông được.”  

             Ông cụ Lâm xem như hoàn toàn bất lực. Nhưng ông cụ Lâm không cam lòng, công việc đã làm được một nửa thì sao có thể dừng lại? Nếu cô nhi viện này không được xây dựng thì có bao nhiêu đứa trẻ sẽ mất đi hy vọng.  

             Sau đó, ông cụ Lâm bèn nghĩ đến Lâm Trạch Dương. Ông cụ Lâm không biết rốt cuộc sức mạnh của Lâm Trạch Dương mạnh thế nào, nhưng sau khi trải qua vài lần gặp mặt, ông cụ Lâm phát hiện ra Lâm Trạch Dương hình như có hơi khiến bản thân bối rối, mong là sẽ có cách giải quyết.  

             Vì vậy, nên mới có cuộc điện thoại ông cụ Lâm hiện tại.  

             Sau khi nghe thấy giọng nói của Lâm Trạch Dương, ông cụ Lâm đã thay đổi ý định. Bây giờ Lâm Trạch Dương sống tốt như vậy, tại sao bản thân còn muốn đi quấy rầy cậu ấy? Có lẽ cái này không nên.  

             Tiền Lâm Trạch Dương đưa ra, mọi thứ cũng đều là Lâm Trạch Dương đưa ra. Lòng tham không đáy thực sự không nên.  

             Ngay khi ông cụ Lâm chuẩn bị cúp điện thoại, giọng nói của Lâm Trạch Dương lại vang lên.  

             "À đúng rồi, ông gọi điện cho cháu có chuyện gì sao? Gần đây ông sống thế nào?" Lâm Trạch Dương mới nhớ ra, anh không phải là người gọi cho ông cụ Lâm.  

             Ông cụ Lâm im lặng một lúc, sau đó gượng gạo cười, nói: "Vẫn tốt, dạo này ông đang chuẩn bị xây dựng một cô nhi viện mới ở thành phố Quảng Bắc."  

             "Vậy rất tốt mà. Hiện giờ tiến trình như nào rồi ạ? Ông có cần giúp đỡ gì không? Gần đây cháu khá rảnh rỗi." Lâm Trạch Dương cũng đang trầm tư suy nghĩ, mọi chuyện như bây giờ cũng rất tốt, nhưng lại hơi nhàm chán.  

             Ông cụ Lâm không thể không im lặng, ông ấy thực sự rất muốn Lâm Trạch Dương tới giúp đỡ, bởi vì ông ấy quả thật đã không thể gánh vác được nữa.  

             "Sao vậy?" Ông cụ Lâm im lặng hồi lâu, cuối cùng để Lâm Trạch Dương nhận ra được có vấn đề gì đó.  

             "Không sao, không sao. Ông ở bên này rất tốt. Cháu cứ làm việc của mình đi." Ông cụ Lâm vội vàng nói.  

             Lần này đến lượt Lâm Trạch Dương im lặng, ông cụ Lâm là người có tính cách như thế nào, Lâm Trạch Dương sớm đã biết rõ. Nếu không có chuyện gì xảy ra thật, sao ông ấy lại im lặng.  

             "Có phải bên phía cô nhi viện xảy ra chuyện gì không?" Lâm Trạch Dương hỏi.  

             "Không có, không có, thực sự không có mà." Ông cụ Lâm không ngừng phủ nhận.  

             Lâm Trạch Dương gật đầu, nói: "Cháu hiểu rồi."