Binh Vương Thần Cấp - Hoa Tiên Tửu

Chương 310




 

 

             Nicole có chuyến bay vào tối nay.   

             Không phải Nicole không đặt vé sớm mà chỉ là cô ấy muốn tiết kiệm tiền thôi. Nhưng cũng một phần là gì số lượng hành khách tại sân bay sẽ tương đối ít vào ban đêm.  

             Đối với một ngôi sao lớn như Nicole mà nói, sân bay như là một địa ngục, người hâm mộ sẽ kéo lại gần cô ấy từ mọi phía, chuyến bay có thể sẽ bị hoãn.  

             Vì vậy, để tránh gây thêm sự chú ý về mình, Nicole đã chọn chuyến bay vào ban đêm.  

             Ngồi trong phòng chờ VIP, Nicole cảm thấy có phần tiếc nuối. Buổi chiều, cô có cần phải là đã nặng lời với Lâm Trạch Dương quá không, thậm chí cô ấy còn không nói cho Lâm Trạch Dương biết tối nay cô ấy có chuyến bay, cũng không nói lời tạm biệt đàng hoàng nào với Lâm Trạch Dương.  

             Lần này trở về Mỹ, Nicole sẽ không có thời gian rảnh rỗi trong ít nhất ba tháng tới, điều này có nghĩa là Nicole sẽ không thể gặp Lâm Trạch Dương ít nhất ba tháng.  

             Nếu nói Lâm Trạch Dương đến nước Mỹ để tìm cô ấy thì chuyện này sẽ không có khả năng xảy ra, tên kia lười biếng như vậy, lại còn keo kiệt nữa.  

             Nicole nghĩ đến đây, cô ấy lại càng cảm thấy đau lòng, tại sao anh chàng mình thích lại không hề có chút cảm tình nào với mình chứ, sao có thể đối xử với một cô gái xinh đẹp như vậy?  

             “Nicole, chúng ta chuẩn bị lên máy bay thôi.” Trợ lý của Nicole đã đứng dậy thúc giục cô ấy.  

             Sau đó, một nhóm người rời khỏi phòng chờ, đi về phía lối vào sân bay.  

             Nicole liên tục quay đầu lại nhìn, như mong đợi anh sẽ đến tiễn cô nhưng cô ấy vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng Lâm Trạch Dương đâu, đúng vậy làm sao có thể nhìn thấy bóng dáng của Lâm Trạch Dương đến đây  được, làm sao Lâm Trạch Dương có thể xuất hiện ở đây chứ?  

             Nicole hít một hơi thật sâu rồi thở dài, cuối cùng cũng quay đầu lại, yếu ớt đi về phía trước.  

             Đúng lúc này, một ít cánh hoa từ trên trời rơi xuống, rơi thẳng xuống đầu Nicole.  

             Đây là một cánh hoa hồng đỏ, có màu đỏ tươi trông rất đẹp.  

             Nicole không nhịn được mà ngẩng đầu lên.  

             Thoạt nhìn, mọi thứ thu lại trong tầm mắt cô đều tràn ngập hoa, mỗi bó hoa được buộc cùng rất nhiều quả bóng bay đa dạng màu sắc. Tổng cộng có chín bó hoa. Nhưng vì có quá nhiều bóng bay được buộc bằng hoa nên dường như trên đầu đều rơi rất nhiều cánh hoa.  

             Nicole mở to hai mắt, Nhìn đẹp như vậy, không biết là ai đang cầu hôn mình đây, thật lãng mạn.  

             Trong đôi mắt của Nicole xuất hiện những ngôi sao, không phải Nicole chưa từng nhìn thấy cảnh tượng đẹp như vậy bao giờ thậm chí Nicole đã từng nhìn thấy những cảnh tượng lớn hơn, xa hoa hơn, nhưng cô ấy chưa từng có người nào làm điều này vì cô ấy .  

             "Quốc Gia Tải Đưa Hồ" Đột nhiên một bài hát vang lên ở sân bay.  

             Nicole lại mở to mắt, giọng hát này không phải là của mình sao? Nhưng Nicole nhớ rõ ràng cô ấy chưa từng phát hành bài hát này, càng không hề hát bài hát này trước công chúng.  

             Hơn nữa, nhạc đệm của bài hát này chỉ có tiếng guitar, âm thanh nền hơi ồn ào, nhiều chỗ thiếu chuyên nghiệp.  

             Đột nhiên, hình như Nicole nhớ tới cái gì, cô ấy cắn chặt môi, nhưng lại không dám phát ra thanh âm, cô ấy sợ rằng tất cả nhưng những chuyện đang xảy ra không phải là sự thật.  

             “Nicole, cảm ơn em đã đến Trung Quốc. Chúc em lên đường bình an.” Khi bài hát kết thúc, Nicole nghe thấy một giọng nói phía sau.  

             Nicole vội vàng quay đầu lại.  

             Quả nhiên quả nhiên quả nhiên.  

             Người đứng đằng sau Nicole chính là Lâm Trạch Dương.  

             Lúc này, Nicole cảm giác như trái tim mình đang bay lơ lửng trên cao, sau đó cô ấy cũng đang bay theo cùng với trái tim mình, cô ấy lao về phía Lâm Trạch Dương mà không hề nghĩ ngợi điều gì, sau đó cô ôm chặt lấy Lâm Trạch Dương.  

             Nếu Lâm Trạch Dương không giỏi võ như vậy thì anh và Nicole đã đấu với nhau rồi.  

             Lâm Trạch Dương bị Nicole ôm quá chặt, muốn đẩy cô ấy ra. Nhưng bây giờ Lâm Trạch Dương làm sao có thể nỡ Nicole ra được đây, dường như cô ấy muốn hòa làm một với anh.  

             “Tuyệt, tuyệt vời thật, Lâm Trạch Dương, anh thật tốt bụng, anh đã chuẩn bị tất cả những thứ này sao?” Nicole cuối cùng cũng buông Lâm Trạch Dương ra, trên mặt cô tràn đầy cảm xúc, trong mắt ướt đẫm nước mắt.  

             Lâm Trạch Dương không sửng sốt, không nghĩ tới Nicole sẽ khóc, nhất thời anh không biết nên nói cái gì.  

             Nicole trợn tròn mắt, đột nhiên vươn đầu về phía trước, hôn lên môi Lâm Trạch Dương. Sau đó, Nicole nhanh chóng quay lại và chạy về phía trước vài bước, giống như cô ấy đang xấu hổ.  

             Nhưng đi được mấy bước, thì Nicole lại quay đầu lại, nhìn Lâm Trạch Dương nói: “Đây là nụ hôn đầu tiên của tôi. Từ giờ trở đi anh sẽ phải chịu trách nhiệm với tôi. Chắc hẳn anh còn nhớ đến tôi, khi nào có thời gian tôi sẽ quay lại chơi với anh. Gặp lại sau.”  

             Tiếng máy bay đã đến, chuyến bay của Nicole sẽ bị hoãn nếu cô ấy cứ trì hoãn thêm nữa.  

             “Chờ một chút.” Đột nhiên, âm thanh của Lâm Trạch Dương vang lên.  

             Nicole dừng chân đứng yên, cô ấy nghe thấy tiếng bước chân của Lâm Trạch Dương đang tiến gần đến chỗ mình. Lâm Trạch Dương từng bước một tiến gần cô ấy.  

             Trái tim của Nicole đập mạnh theo, Lâm Trạch Dương đang làm gì vậy? Lâm Trạch Dương muốn giữ cô ấy ở lại sao? Nếu Lâm Trạch Dương thực sự làm như vậy thì cô ấy phải làm sao? Ở lại, đúng, phải ở lại.  

             Lúc này Nicole thậm chí còn không nghĩ tới vấn đề có xấu hổ hay không, chứ đừng nói đến việc nghĩ tới ở lại đây sẽ hủy hoại tương lai của cô ấy một cách đáng tiếc như thế nào, cô ấy chỉ nghĩ đến Lâm Trạch Dương, chỉ muốn ở bên cạnh Lâm Trạch Dương.  

             Cuối cùng, Lâm Trạch Dương cũng đến gần phía sau Nicole.  

             Nicole cũng xoay người, nhìn về phía Lâm Trạch Dương, với vẻ mặt mong đợi nhưng cũng có phần do dự.  

             “Nicole, số tiền mà em đã đưa cho tôi chiều nay chỉ có 3.100, để mua hoa và chơi nhạc cho em ở sân bay, tôi đã chi 3.200 cho những người bán hoa chết tiệt đó, họ nói rằng tôi phải có chín bó hoa. Nếu tôi không thông minh như vậy thì họ đã bán cho tôi chín mươi chín bó hoa tình yêu rồi.”  

             Nói xong, Lâm Trạch Dương đưa tay về phía Nicole.  

             Nicole nhất thời không có phản ứng kịp, cô ấy theo bản năng hỏi: “Anh đưa tay ra làm cái gì?”  

             Cùng lúc đó, Nicole đưa tay ra, ấn vào tay Lâm Trạch Dương.  

             Lâm Trạch Dương đẩy tay Nicole ra, vẻ mặt không vui nói: “Nicole, em lại giả ngu nữa, em chỉ cho tôi 3.100, nhưng tôi đã tiêu 3.200, cho nên em phải cho tôi một trăm tệ.”  

             Nicole ngây ngốc đứng tại chỗ không biết nói sao.  

             Sau đó, Nicole đột nhiên quay người lại, giận dữ nói với trợ lý của mình nói: “Đi thôi.”  

             Sau đó, Nicole dẫn trợ lý qua cổng an ninh rồi rời đi.  

             “Thật sự là đáng ghét, một trăm tệ cũng không chịu bỏ ra, vì em là con gái nên tôi sẽ không tranh cãi với em nữa.” Lâm Trạch Dương lắc đầu, rồi xoay người rời đi.  

             Một lát sau, trên máy bay.  

             Nicole nhìn ra ngoài cửa sổ, về phía thành phố nơi Lâm Trạch Dương đang sống, trên mặt cô ấy vô thức nở một nụ cười.