Binh Vương Thần Cấp - Hoa Tiên Tửu

Chương 307




 

 

             “Chúng tôi đang trong quá trình phá án, cần đưa tổng biên tập Lý Hoán của các người ra ngoài.” Vốn dĩ cảnh sát sẽ không dám khiêu khích những người làm trong lĩnh vực truyền thông, nhưng bây giờ đã có bằng chứng xác thực, đương nhiên có thể hợp tình hợp lí mà làm việc.  

             “Tôi không hiểu rốt cuộc các người đang làm cái gì, nếu như không cho tôi một câu trả lời hài lòng, các người sẽ phải trả giá đắt cho hành vi của mình ngày hôm nay.” Lý Hoán thật sự đã vô cùng tức giận.  

             “Được thôi, chuẩn bị để đi với chúng tôi đi.” Cảnh sát nhìn Lý Hoán, cười khẩy, anh ta không hiểu sao cái tên mặt người dạ thú này lại có thể tự tin đến như vậy.  

             “Được, chúng ta cùng chờ xem.” Lý Hoán không hề tỏ ra sợ hãi, sải bước về phía trước, như thể đang dẫn đường, như thể mấy cảnh sát này đều là đàn em của ông ta.  

             “Đồ vô dụng! Ngay cả chó canh gác cửa cũng mạnh hơn cậu, ít nhất chó canh gác cũng sẽ sủa hai tiếng. Cút ra! Đừng có cản đường tôi!” Vừa nói, Lý Hoán vừa đẩy mạnh Tiền Minh sang một bên.  

             Tiền Minh vừa mới đi ra từ nhà vệ sinh, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, bị Lý Hoán tát vào mặt, dạy cho một bài học, hắn không ngờ Lý Hoán lại thật sự đẩy hắn, cơ thể mất thăng bằng, trực tiếp ngã vào chiếc bàn, đầu vô tình đập vào góc máy tính, lập tức bị thương, máu tươi chảy ra.  

             “Ông chủ!” Tiền Minh không nhịn được gọi Lý Hoán.  

             Lý Hoán thậm chí còn không quay đầu lại, cũng không có ý định để ý tới Tiền Minh.  

             Tiền Minh trừng mắt nhìn theo bóng lưng của Lý Hoán, nghiến răng nghiến lợi, tên này sao có thể khốn nạn như vậy, không hề coi hắn là người dù chỉ một chút?  

             Nghiến răng nghiến lợi, Tiền Minh  không nhịn được hét lên với cảnh sát: “Đồng chí cảnh sát, tôi muốn tố cáo, tôi muốn tố cáo ông chủ của chúng tôi.”  

             Tiền Minh thật sự đã nổi giận, nhưng hắn vẫn còn sợ hãi trước uy quyền của Lý Hoán nên vẫn gọi ông ta là ông chủ.  

             “Cái gì? Cậu muốn tố cáo tôi? ” Lý Hoán lập tức quay phắt lại, trừng mắt nhìn Tiền Minh, giống như một con hổ cực kỳ đói khát, sắp vồ lấy Tiền Minh, nuốt chửng hắn vào trong bụng, lập tức như muốn lao tới đánh hắn.   

             Tiền Minh không nhịn được rụt cổ lại sợ hãi.  

             "Sao các người lại để ông ta xông ra, khóa lại, ông ta có khuynh hướng bạo lực.” Người cảnh sát vội vàng chắn giữa Lý Hoán và Tiền Minh.  

             “Cậu dám?” Lý Hoán không nhịn được lại la hét.  

             “Còng tay.” Ban đầu cảnh sát chỉ muốn dọa Lý Hoán, nhưng không ngờ ông ta lại kiêu căng ngạo mạn như vậy, trực tiếp ra tay.  

             Lý Hoán muốn vùng vẫy, nhưng ông ta không phải đối thủ của cảnh sát, sau đó ông ta đẩy cảnh sát ra, thái độ càng phách lối bước đi.  

             Lý Hoán không ngờ sự việc lại nghiêm trọng như vậy. Khi đến đồn cảnh sát, ông ta nhìn thấy Lâm Trạch Dương và Trần Bá Trực, sau đó nghe được đoạn ghi âm.  

             Tim Lý Hoán giờ đây như cháy lụi thành tro, ông ta là tổng biên tập của City Headlines, gần đây ông ta đang thu hút được rất nhiều sự chú ý, tại hội nghị thượng đỉnh truyền thông toàn Trung Quốc tiếp theo, một giải thưởng rất quan trọng sẽ được trao cho ông ta. Và khi đó, Lý Hoán sẽ thật sự trở thành người đứng đầu trong ngành truyền thông Trung Quốc.  

             “Cậu… tôi muốn giết cậu!” Lý Hoán bật dậy khỏi ghế, lao về phía Lâm Trạch Dương, ông ta vốn định cắn chết Lâm Trạch Dương, dù sao tương lai của ông ta cũng đã bị hủy hoại, chẳng còn hy vọng nào nữa rồi.  

             Lâm Trạch Dương cười khẩy một tiếng rồi đá về phía trước. Không có gì ngạc nhiên khi Lý Hoán bay ra ngoài, đập mạnh vào tường rồi trượt xuống như một đống bùn nhão, máu cũng phụt ra khỏi miệng.  

             “Tôi đây cũng chỉ muốn phòng vệ chính đáng, vừa rồi các người cũng thấy người kia muốn giết tôi. Tôi thật sự rất sợ chết nên mới không kiềm chế nổi lực chân.” Lâm Trạch Dương ngây thơ nhìn người cảnh sát bên cạnh đang định lao tới giúp đỡ.  

             Mấy tên cảnh sát nhìn nhau, anh nói là anh sợ, nhưng sao bọn tôi chẳng nhìn thấy chút gì gọi là sợ hãi trên gương mặt anh vậy, tốt xấu gì anh cũng nên vờ vịt một chút chứ, thế mà anh lại cười mỉa mai là cái quỷ gì đây?  

             Tuy nhiên, những cảnh sát này thật sự không thể làm gì được Lâm Trạch Dương vào lúc này, suy cho cùng, việc Lâm Trạch Dương ra tay trong tình huống vừa rồi là điều dễ hiểu, quan trọng hơn là hành vi của Lý Hoán và Trần Bá Trực thật sự rất ác độc.  

             Lâm Trạch Dương trực tiếp rời khỏi đồn cảnh sát. Vụ án này, có đoạn ghi âm anh cung cấp, thật ra đã rất rõ ràng, Lâm Trạch Dương cũng không cần phải làm gì khác nữa.  

             Điều duy nhất khiến nhiều cảnh sát cảm thấy hơi bối rối là Lâm Trạch Dương có được những đoạn ghi âm này ở đâu và bằng cách nào. Nhưng đương nhiên là anh chịu không nói thì bọn họ cũng không thể làm gì được.  

             Lâm Trạch Dương rời khỏi đồn cảnh sát, bị các phóng viên vây quanh.  

             Những phóng viên này hoàn toàn không nghĩ tới Lâm Trạch Dương lại ra nhanh như vậy nên truy hỏi dồn dập.  

             Lâm Trạch Dương xua tay ra hiệu cho mọi người im lặng, sau đó hắng giọng nói: “Mọi người, có thể các bạn chưa hiểu rõ nên bây giờ tôi sẽ giải thích rõ ràng. Thật ra tôi đến đây với tư cách là nhân chứng. Vì lòng vị tha, sẵn sàng giúp đỡ người khác, trí tuệ và vẻ đẹp của tôi, sở cảnh sát cũng đang chuẩn bị trao cho tôi một giải thưởng rất lớn. Nhưng tôi là ai chứ, tôi là Lâm Trạch Dương, tôi cũng không phải loại người tham chút lợi nhỏ, làm việc tốt lại muốn để lại tên, nên đương nhiên là đã từ chối. Ai da, ai bảo do Lâm Trạch Dương tôi ai gặp cũng yêu mến chứ.”  

             Nghe lời nói của anh, tất cả phóng viên đều sửng sốt, không hiểu Lâm Trạch Dương đang nói cái gì.  

             Ngay khi nhiều phóng viên vẫn còn đang bối rối, Lâm Trạch Dương đã bỏ đi.  

             Đương nhiên là Lâm Trạch Dương cố ý, anh chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ giải thích toàn bộ sự việc, bởi vì quá phiền phức. Trong khoảng thời gian này, Lâm Trạch Dương đã trải nghiệm được sự lợi hại của những phóng viên này, bạn trả lời một câu hỏi thì họ có thể hỏi tiếp mười câu khác.  

             Khi nhiều phóng viên kịp phản ứng lại thì Lâm Trạch Dương đã rời đi rồi.  

             Những phóng viên này ngơ ngác nhìn nhau, Lâm Trạch Dương ra khỏi đồn cảnh sát, nhưng Trần Bá Trực thì lại không, đây vốn phải là một tin tức lớn. Nhưng những gì Lâm Trạch Dương vừa nói có đưa lên tin tức được sao?  

             Chắc chắn là không thể.  

             Những phóng viên này cảm thấy bọn họ đã rất mặt dày rồi, nhưng so với Lâm Trạch Dương, hình như bọn họ còn kém xa, sao tên kia có thể nói ra mấy suy nghĩ kì lạ, không thực tế trước mặt nhiều người như vậy?  

             Nhưng không còn cách nào khác.  

             Kết quả là rất nhiều phóng viên chỉ có thể trích lại một phần những gì Lâm Trạch Dương vừa nói rồi đưa vào bản tin, nếu không tin tức sẽ quá nhàm chán.