Bên trong phòng làm việc của tổng biên tập City Headlines.
Nhìn thấy những bài báo viết về Lâm Trạch Dương lần lượt được tung ra, khóe miệng của Lý Hoán đã sắp nhếch đến tận mang tai.
Nước đi này cũng không tính là cao tay nhưng lại thật sự khả thi. Trần Bá Trực tự sát đổ tội, lại thuê thêm vài người chuyên nghiệp giở trò, Lâm Trạch Dương còn có cách nào để trốn thoát không? Chắc chắn anh sẽ bị buộc vào cái tội danh không nên có này.
“Sao hôm nay Trần Hải lại không tới?” Lý Hoán nhìn Tiền Minh, khẽ cau mày, ông ta vẫn rất coi trọng Trần Hải, đang có ý định thăng chức cho anh ta làm một chức trưởng nhóm hay gì đó, sao vào thời khắc quan trọng như thế này mà lại không thấy anh ta đâu?
Tiền Minh ấp úng nói: “Tối qua Trần Hải uống nhiều quá, đã được đưa vào bệnh viện rồi.”
Tiền Minh vô cùng cẩn thận, sợ Lý Hoán nhìn ra được manh mối gì đó.
Lý Hoán không để ý nhưng lại lắc đầu chán ghét nói: “Cậu đúng là một kẻ vô dụng mà, còn muốn tôi trọng dụng cậu sao? Ngoan ngoãn mà làm một tên phóng viên quèn đến lúc chết đi.”
Tiền Minh trợn trừng mắt, hơi khó tin, hắn và Trần Hải vì Lý Hoán mà phải trả giá nhiều như vậy, nhưng Lý Hoán lại trực tiếp phủi sạch công lao của hai người bọn họ.
“Tổng biên tập, Trần Hải chỉ là…” Tiền Minh muốn nói đỡ cho Trần Hải.
“Được rồi, cậu ra ngoài đi.” Lý Hoán liếc nhìn Tiền Minh, sau đó lại không thèm nhìn hắn nữa, dáng vẻ hoàn toàn không xem Tiền Minh ra gì.
Tiền Minh còn muốn nói thêm gì nữa, yết hầu liên tục lên xuống, cuối cùng không thốt ra được lời nào.
Tên Lý Hoán này sao có thể vô tình đến như vậy, ông ta có biết bọn họ đã phải trải qua những gì không? Thật sự vô cùng quá đáng! Cướp hết công lao của bọn họ, chẳng lẽ những người làm thấp cổ bé họng như bọn họ không xứng đáng được coi là con người hay sao.
Tiền Minh càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, nhưng lại không thể làm gì được. Nhưng không biết tại sao trong lòng hắn lại có chút mong đợi, nếu như Lâm Trạch Dương công bố đoạn ghi âm đó, hừ, để xem sau này tên Lý Hoán này còn có thể ra oai được như vậy không.
Nhưng một khi đoạn ghi âm đó được công bố, liệu hắn và Trần Hải cũng sẽ như vậy?
Nghĩ tới đây, Tiền Minh không nhịn được sợ hãi.
“Chúng ta cứ tiến hành như vậy, chắc chắn Lâm Trạch Dương sẽ chết không có chỗ chôn.”
Trong phòng thẩm vấn của đồn cảnh sát, giọng nói của Lý Hoán và Trần Bá Trực lần lượt vang lên.
Trần Bá Trực vừa nghe được chữ đầu tiên, toàn thân đã đông cứng lại, hai mắt trợn trừng, đoạn ghi âm này, làm sao có thể?
Vẻ mặt của các cảnh sát cũng thay đổi liên tục, ánh mắt nhìn Trần Bá Trực cũng bắt đầu thay đổi, đường đường là Bá Trực ở trong giới giải trí, hóa ra lại là người như vậy, tổng biên tập City Headlines cũng có dính líu, lí do họ làm như vậy chỉ là vì thấy ngứa mắt Lâm Trạch Dương, vì Lâm Trạch Dương đã thô lỗ với họ.
“Không, đây không phải là sự thật!” Trần Bá Trực gầm lên, đột nhiên bật dậy khỏi chỗ ngồi, lao về phía máy tính trước mặt.
Lúc này Trần Bá Trực đã thật sự phát điên rồi, nếu đoạn ghi âm này bị lan truyền ra ngoài, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được. Hình tượng mà Trần Bá Trực dày công gây dựng nên sẽ sụp đổ, ông ấy sẽ bị tất cả người hâm mộ nghi ngờ, trong tương lai sự nghiệp diễn xuất của ông ấy chắc chắn sẽ bị cắt đứt, thậm chí cả cuộc đời ông ấy sẽ bị hủy hoại.
Trần Bá Trực không còn quan tâm đến bất cứ điều gì nữa, ông ấy đưa tay ra mạnh mẽ với lấy chiếc đĩa.
Cảnh sát không ngờ Trần Bá Trực lại làm ra chuyện như vậy nên phản ứng chậm hơn một chút, chậm một bước là chậm ngàn bước.
Khi cảnh sát vồ lấy ông ấy, Trần Bá Trực đã nhét chiếc đĩa cỡ ngón tay cái vào miệng mình.
"Rắc rắc rắc…"
Từng âm thanh giòn giã vang lên, Trần Bá Trực trực tiếp dùng răng cắn nát cái đĩa.
Cảnh sát nhanh chóng túm lấy miệng Trần Bá Trực, cố gắng cạy miệng ông ấy ra nhưng đã quá muộn.
Khi cảnh sát cạy được miệng Trần Bá Trực, trong miệng đã đầy máu và gãy vài chiếc răng.
Phải biết là, cái đĩa này được làm bằng kim loại, nếu Trần Bá Trực muốn cắn nát nó thì phải trả cái giá rất lớn.
Và tất cả những mảnh vỡ đó đều bị Trần Bá Trực nuốt vào trong bụng.
Các cảnh sát không nhịn được mà trợn tròn mắt, không ai nghĩ rằng một nhân vật lớn trong làng giải trí lại có thể không sợ chết như vậy.
Lúc này dường như Trần Bá Trực đã quên mất đau đớn, ông ấy cười lớn, lộ ra máu thịt lẫn lộn bên trong miệng, nói: “Lâm Trạch Dương ơi Lâm Trạch Dương, bây giờ thì mày còn có thể làm gì được tao khi mà mày không có chứng cứ, ha ha.”
Trần Bá Trực đau đớn đến sắc mặt tái nhợt, nhưng ông ấy vẫn cười vui vẻ, chút đau đớn này cũng không là gì, sự trả giá này cũng không là gì, chỉ cần ông ấy có thể bảo đảm sự nghiệp của mình không bị hủy hoại là được
Bây giờ cảnh sát cũng cảm thấy hơi áy náy, mặc dù vừa nãy đã nghe được nội dung đoạn ghi âm nhưng chứng cứ đã bị mất, ít nhất thì bọn họ không có cách nào trói Trần Bá Trực bằng sợi dây thừng của công lý.
Vẻ mặt của Lâm Trạch Dương vô cùng bình thản, nhìn Trần Bá Trực như kẻ ngốc, trong mắt có chút thương hại nói: “Ông sẽ không nghĩ rằng thứ quan trọng như vậy mà tôi lại không giữ bản sao, đúng chứ?”
Vừa nói, Lâm Trạch Dương vừa đưa điện thoại di động của mình cho cảnh sát, nói: “Anh có thể tìm tập tin bằng cách mở thư mục ghi âm.”
Mấy cảnh sát cũng không nhịn được cười, sau đó có hai cảnh sát bước tới trước mặt Trần Bá Trực, thậm chí còn còng tay ông ấy lại.
Trần Bá Trực nhìn chằm chằm chiếc điện thoại di động có kích thước bằng lòng bàn tay, sững sờ cả người, cho dù có cướp được điện thoại di động cũng không thể nào đưa vào trong miệng.
Sau đó Trần Bá Trực cảm giác được cơn đau nhức thấu tim gan ập tới, nỗi đau khi bị gãy răng không phải là điều có thể dễ dàng vượt qua được.
Lí do vừa nãy cảm giác không rõ ràng, hoàn toàn là do tinh thần của Trần Bá Trực đang tập trung cao độ.
Bây giờ ông ấy chỉ có cảm giác đau đớn muốn chết, nếu biết chuyện xảy ra như vậy, vừa nãy ông ấy sẽ không kích động đến thế.
“Các người đang làm gì vậy? Ở đây là City Headlines, tôi là Lý Hoán, các người thật sự không muốn sống nữa phải không, cẩn thận tôi đem hành vi trái pháp luật của mấy tên chết tiệt các người ra ánh sáng, đến lúc đó tất cả sẽ không chịu nổi đâu.” Bên trong City Headlines, Lý Hoán lớn tiếng hét vào mặt một số cảnh sát xông vào.
Người khác có thể sợ cảnh sát, nhưng với tư cách là tổng biên tập City Headlines, Lý Hoán không sợ.
Nói cách khác, cảnh sát nên sợ hãi khi nhìn thấy ông ta mới đúng.