Binh Vương Thần Bí

Chương 1241: Vẫn hữu dụng chứ? 




Nhanh như vậy đã có thể thu hoạch được hai bụi cây linh dược siêu phẩm, còn hái được không ít linh dược thượng phẩm, điều này khiến Giang Khương tương đối hài lòng và vui vẻ. 

 Là Ủy viên thường vụ Hội đồng Thiên Y viện, lại là chủ Tề Thế Đỉnh, hắn hiểu rất rõ tình hình tồn kho của mấy linh dược trong mật kho của Thiên Y viện. Không có mấy người hiểu rõ mức độ thiếu thốn thật sự bây giờ bằng hắn. 

 Cho nên, lần này Lý Nguyên Bân mới có thể dễ dàng thuyết phục được cả Hội đồng Thiên Y viện như vậy. 

 Lần này trước khi hắn ra ngoài, Từ Khải Liễu đã dặn dò hắn mục đích của hành động lần này chủ yếu là những linh dược này. Đây là hắn còn chưa đặc biệt sử dụng những năng lực đặc biệt, chỉ dựa vào các y sư của viện đã có thẻ dễ dàng tìm được hai bụi cây linh dược siêu phẩm rồi. Điều này đã có thể nói rất rõ vấn đề. 

 Ít nhất về điểm này Lý Nguyên Bân không nói dối. Tài nguyên linh dược trong phong động Long Sơn đúng là tương đối phong phú. Hơn nữa không nói những linh dược siêu phẩm và thượng phảm này, trên đường đi đến dây Giang Khương đã tùy tiện nhìn vài cái, thấy có tồn tại không ít linh dược trung, hạ phẩm. 

 Nơi này so với vườn thuốc Thiên Y viện tự trồng, mật độ dược vật không biết nhiều hơn gấp mấy lần. Dĩ nhiên, dược vật được sinh trưởng ở đây sẽ tốt hơn dược vật sinh trưởng trong mooit trường bên ngoài rất nhiều. 

 Thế giới phong động càng đi càng rộng lớn. Họ cứ đi, vốn trong ánh đèn huỳnh quang mờ mờ mọi người còn có thể lờ mờ nhìn thấy vách động đối diện, nhưng dần dần thì đã không thể nhìn thấy nữa. Cho dù là với nhãn lực có thể nhìn trong bóng đêm của Giang Khương thì cũng đột nhiên cảm thấy vách động đối diện trở nên xa vời, không hề khiến người ta có cảm giác đang đi trong lòng đất. 

 Có điều, càng đi sâu vào trong Giang Khương có thể cảm nhận được, khí tức của Poragu và Draco đi bên cạnh mình dần dần trở nên khác thường. Giang Khương quay đầu lại nhìn nhìn bộ dạng của hai người rồi không nói gì nhiều. 

 Đi trong phong động này lâu như vậy cũng không thể nào tránh né được tất cả các loại dã thú. Có điều do đội ngũ của họ khổng lồ nên khi gặp các mãnh thú hung tàn, đa số chúng đều tương đối nhạy bén tránh đội ngũ của Giang Khương. Chỉ có một vài dã thú cực kỳ hung tàn mới bắt đầu tiến hành tấn công đội ngũ Giang Khương. 

 Cả đội ngũ, cuối cùng sau vài lần chiến đấu, lần đầu tiên xuất hiện người bị thương 

 Nhìn con Ma báo đen tuyền cao chừng thước rưỡi, dài chừng ba mét, sắc máu trong mắt càng ngày càng tối đi nhưng vẫn không cam lòng nằm gầm to yếu ớt trên mặt đất, chân mày Giang Khương không khỏi khẽ nhướn lên, trầm giọng nói: 

 - Người đâu, lấy một ống máu, bảo quản cho tốt, mang về để thí nghiệm! 

 - Vâng! 

 Nghe Giang Khương nói, một đội viên bên cạnh lập tức cầm vài ống nghiệm bước ra, hút máu đang không ngừng ứa ra trên vết thương của Ma báo rồi cẩn thận bảo quản. 

 Con Ma báo này thực lực đã vượt qua cao thủ Thiên vị bình thường. Thậm chí công kích âm thanh chính diện đã tung gãy vài khúc xương của một cao thủ Thiên vị đội tiên phong, ngoài ra còn làm một cao thủ Địa giai đỉnh phong bị thương khá nặng. 

 Bây giờ, đội ngũ mới đi được 1/3 khu vực mà đội tiên phong kia đã thăm dò rõ ràng. Trong khu vực vẫn được coi là ở vòng ngoài mà đã đụng phải ma thú mạnh như vậy, lúc này Giang Khương cũng không kìm được thầm cảm thấy kinh hãi. 

 Có điều, cuối cùng coi như đã sớm chuẩn bị tâm lý, hai thành viên bị thương sau khi tiến hành xử lý đơn giản thì mọi người tiếp tục lên đường. Có điều sau khi đi được hai ngày, hai thành viên này trên căn bản đã mất đi lực chiến đấu, nhưng vẫn còn may, ít nhất hai người này vẫn có khả năng cử động, không liên lụy đến đội ngũ. 

 Mặc dù có hai người bị thương, nhưng cũng không có thể xóa bỏ sự hưng phấn trong lòng mọi người, đặc biệt là năm vị y sư trong viện đi theo đội. Trên đường đi họ lại phát hiện ít nhất trên mười loại dược liệu trân quý. Những dược liệu này tuy bên ngoài cũng có nhưng sản lượng tương đối ít, vậy mà ở trong này lại sinh trưởng rất nhiều. 

 Dĩ nhiên, đối với những thứ linh dược trung phẩm trở xuống, họ cũng không có hứng hái. Chỉ có linh dược thượng phẩm trở lên mới có thể đáng để họ tốn thời gian hái và bảo quản. 

 - Gào gào gào! 

 Dường như ánh đèn của đội ngũ trong hang động dưới lòng đất tối đen này quá mức chói mắt. Lời cảnh báo của đội tiên phong vừa truyền đến chưa được mấy giây thì chiến đấu đã lập tức xảy ra. 

 Ba con Ma báo cùng chủng loại với con vừa rồi đang gào rống, lao về phía đội ngũ với ánh mắt đỏ máu hung tàn. 

 Lúc này đội quân tiên phong, tổ hai đã thay bằng tổ một có người bị thương. Mặc dù đã sớm có phòng bị, hơn nữa tinh lực dư thừa, nhưng đối mặt với tấn công của ba con Ma báo thực lực hoàn toàn không thấp trong nháy mắt họ cũng có chút tay chân luống cuống. 

 Nhìn thấy đội quân tiên phong hỗn loạn, sau khi đội ba ở sau lên tăng viện cũng vẫn không thể nhanh chóng giải quyết được mấy con Ma báo này, chân mày Giang Khương khẽ nhíu lại. Trong tình huống này kiêng kỵ nhất là trì hoãn. Một khi khi thời gian chiến đấu kéo dài, như vậy rất có thể sẽ dẫn đến nhiều sinh vật khác trong thế giới phong động hơn. Một khi họ bị vây công hoặc dây dưa thì phiền toái rất lớn. 

 Hai vị Đại vu sư bên cạnh đã nhìn thấy tia không vui trên mặt Giang Khương, sau khi nhìn nhau một cái, trên mặt lộ vẻ chần chừ. 

 Eve bên cạnh nhìn Giang Khương khóe miệng hơi nhếch lên. Cô lách người đến, xuất hiện trong chiến trường. Cô vừa vẫy tay thì một ngân đao sáng lên như du long. 

 Có điều sau khi nó lóe lên vài cái, ba con Ma báo liên tiếp hét thảm mấy tiếng, sau đó dưới hai nhát đao bồi lên của thành viên hai tổ, chúng lần lượt mềm nhũn ngã xuống đất. 

 Giang Khương nhìn Eve chợt lách người biến mất khỏi chiến trường, trở về bên cạnh mình thì cười gật đầu một cái nói: 

 - Thế nào? Vẫn hữu dụng chứ? 

 - Dĩ nhiên. Đây là bảo bối năm đó lão già kia thích nhất. Em chỉ mới nghe nói là lão có một thanh chủy thủ tốt chứa chưa từng nhìn thấy. 


 - Nếu như em cảm thấy áy náy, vậy thì giết thêm giúp anh vài con quái vật là được! 

 Nghe Giang Khương nói vậy, Eve hưng phấn cất cao dao găm lại, gật đầu nói: 

 - Được, chúng ta cứ quyết định như vậy đi! 

 Hai người nói qua nói lại như vậy, còn Lý Nguyên Bân nhìn Eve, trong mắt lóe lên tia chấn động và chút phiền muộn không rõ ràng.