Binh Vương Thần Bí

Chương 1240: Con đừng hiểu lầm




Ngọn đèn thỉnh thoảng nhẹ nhàng đung đưa trong khu vực ánh đèn tối mờ, cực kỳ gây sự chú ý. 

 Mọi người chậm rãi tiến về phía trước với tốc độ không nhanh không chậm, cẩn thận kiểm tra tình hình xung quanh. 

 Đội tiên phong lần trước đã chế ra bản đồ phần lớn bộ phận của phong động, nhưng vì thời gian quá gấp gáp cũng không thể thật sự hoàn toàn tiến sâu vào trong. Mục đích của đội thám hiểm liên hiệp lần này dĩ nhiên là hoàn thành việc dò xet cả phong động Long Sơn, đồng thời nắm bắt triệt để tình hình các loài vật và linh dược trong phong động Long Sơn. 

 Lần dò xét này không giới hạn thời gian, trong tình huống cố gắng hết sức đảm bảo an toàn của mọi người hoàn thành việc nắm bắt toàn bộ tình hình. 

 Chỉ khi nắm rõ tình hình bên trong phong động Long Sơn, Thiên Y viện mới có thể có được một kết hoạch hoàn chỉnh với phong động này. 

 Giang Khương đi giữa đội ngũ. Eve cùng đám Poragu lúc này cũng đang chậm rãi đi hai bên hắn. Còn Lý Nguyên Bân chẳng biết từ lúc nào đã đi lên phía trước đội ngũ, theo sát sau lưng thành viên tổ thứ nhất. Còn mười thuộc hạ của lão lúc này cũng đi theo sau lưng lão, không cẩn thận nhìn ngó xung quanh như người của Thiên Y viện. 

 - Ủy viên thường vụ Giang... 

 Hoàng Văn Hiên vẫn luôn đi phía sau đội ngũ lúc này nhanh chóng bước lên trước mấy bước, đi đến sau lưng Giang Khương, thấp giọng nói: 

 - Tôi thấy bình như bên Lý Nguyên Bân có gì đó không bình thường. Hình như không có ý định tìm linh dược. Chẳng lẽ... 

 Giang Khương lãnh đạm gật đầu cười, chậm rãi nói: 

 - Ông ta có lẽ không đến vì linh dược, anh lưu ý một chút. Chủ yếu là bảo người của chúng ta luôn phòng bị, đừng để họ có thể thừa cơ làm gì đó! 

 Hoàng Văn Hiên thấy Giang Khương dường như không hề bất ngờ thì thoáng thở phào nhẹ nhõm. Anh ta đáp một tiếng rồi nhẹ nhàng lui ra sau. 

 - Gừ gừ gừ... 

 Đội quân tiên phong quơ đao tốn chút thời gian chém chết ba bốn con Ma lang một mắt, sau khi đá mấy thi thể Ma lang sang một bên liền tiếp tục đi tới trước. 

 Lúc này trong tai nghe truyền đến giọng nói lão Vương: 

 - Mọi người chú ý, chúng ta gặp một bầy Ma lang, thạm thời chưa thể xác định đây là bầy lớn hay bầy nhỏ, xin hãy nâng cao cảnh giác! 

 Giang Khương nghe thấy giọng nói trong tai nghe liền cúi người nhìn hình dáng Ma lang, phát hiện Ma lang khá giống chó sói của thế giới bên ngoài, có điều người chúng cao ít nhất hơn một thước, có bốn răng nhanh khá dài và sắc bén, đồng thời lông rất cứng, trong mắt hơi mang theo tia máu tươi. 

 Hơn nữa ban nãy khi mấy con Ma lang này gặp đội tiên phong, đội tiên phong cũng tốn không ít thời gian mới có thể giết được chúng. Nên biết năm người trong đội tiên phong có ba là thiên vị, hai người là Địa giai đỉnh phong. Kể ra những con sói này đã thật sự không thể gọi là sói nữa. 

 Hắn lập tức vẫy tay với lão Vương. 

 - Lão Vương, bầy Ma lang lần trước các ông gặp lớn chừng nào? 

 Giang Khương cau mày hỏi. 

 - Bầy lang lần trước gặp có khoảng mười ba mười bốn con. 

 Lão Vương trầm giọng nói: 

 - Nhưng sau đó lại có hai bầy lang khác kéo đến, không thể xác định trong bầy lang này rốt cuộc có bao nhiêu con! 

 Giang Khương gật đầu một cái. Sau đó đưa tay cầm máy tính bảng trong tay lão Vương, sau khi cẩn thận nhìn bản đồ thì sắc mặt hắn hơi âm trầm. Giờ vị trí trong ghi chép mới đi được chưa tới ¼ nhưng đã gặp bầy Ma lang thế này, chỉ e là chặng đường tiếp theo sẽ rất nguy hiểm. 

 Lúc này, đôi tiên phong phía trước đột nhiên dừng lại. Giang Khương nhìn một chút, chỉ thấy dường như mấy y sư trong viện đã phát hiện được gì trên vách đá bên cạnh. 

 - Long Bàn Chi! Ủy viên thường vụ Giang, chúng tôi phát hiện ra Long Bàn Chi! 

 Một y sư nội viện đưa tay cẩn thận nâng thứ được đựng trong cái làn lớn bằng cái nồi đến trước mặt Giang Khương, hưng phấn nói: 

 - Ủy viên thường vụ Giang, cậu xem này, Long Bàn Chi đã tuyệt tích gần hai năm năm, sau khi được tất cả chúng tôi xem xét thì đây chắc chắn là hàng thật, không nhầm được! 

 Giang Khương đưa tay nhận lấy Long Bàn Chi này, trong lòng cũng khá hưng phấn. Về Long Bàn Chi này, có lẽ hắn là người có quyền phát ngôn hơn tất cả những người khác. Ít nhất Long Bàn Chi này đã tuyệt tích hơn hai trăm năm. Các y sư khác căn bản chưa từng được nhìn thấy vật thực, nhưng hắn có kinh nghiệm của nhiều chủ Tề Thế Đỉnh tiền nhiệm nên vừa nhìn là có thể xác định ngay đây đúng là Long Bàn Chi. 

 Long Bàn Chi này chính là chủ dược để luyện chế Long Bàn Đan. Long Bàn Đan có tác dụng bồi bổ nguyên khí, hỗ trợ người luyện khí đột phá lúc bế tắc. Hiệu quả còn mạnh hơn cả Độc Long Đan mà lúc đầu Tiêu Vân bị ép phải dùng. 

 Có một Long Bàn Chi này, sau khi trở về viện phối thêm mấy loại linh dược nữa là đã có thể luyện chế một lò Long Bàn Đan rồi. 

 - Không sai, đây chính là Long Bàn Chi! 

 Sau khi Giang Khương trả Long Bàn Chi lại cho y sư kia, sau đó hơi trầm ngâm nói: 

 - Tôi nhớ xung quanh nơi có Long Bàn Chi rất có khả năng sinh trưởng Long Tiên Quả. Hơn nữa môi trường hiện tại cũng rất thích hợp cho Long Tiên Quả sinh trưởng. Mọi người cẩn thận tìm kiếm xung quanh thử đi. Tuy Long Tiên Quả chỉ là linh dược thượng phẩm nhưng trong viện cũng rất thiếu hụt! 

 - A? Có chuyện này nữa sao? 

 Mắt vị y sư này sáng lên, sau đó vội vàng trở về nói với mấy y sư khác vài câu, mọi người liền chia nhau ra tìm kiếm xung quanh. 

 Lý Nguyên Bân ở trước thấy mọi người dừng lại lâu như vậy, sắc mặt bắt đầu hơi phiền muộn, bước đi về phía trước, đến bên cạnh Giang Khương, trầm giọng nói: 

 - Giang Khương, tốc độ của chúng ta phải nhanh lên một chút, đừng dây dưa nữa. Nếu không không biết tới khi nào mới thực sự vào trong phong động Long Sơn? 

 Giang Khương nhìn vẻ mặt buồn bực mang theo tia vội vàng của Lý Nguyên Bân, trong lòng cười lạnh một tiếng, nhưng vẫn mỉm cười giải thích: 

 - Y sư Nguyên Bân, mục đích của chúng tôi tới là để dò xét tình hình toàn bộ phong động Long Sơn, đồng thời tìm và đào các loại linh dược chứ không phải chỉ đi chơi. 

 Nói tới đây, chân mày Giang Khương cau lại, tiếp tục nói: 

 - Y sư Nguyên Bân, ông vội vã như vậy chẳng lẽ có chuyện gì khác quan trọng sao? 

 Nhìn thấy vẻ mặt hơi kinh ngạc của Giang Khương ánh mắt Lý Nguyên Bân chợt lóe lên, cười haha nói: 

 - Con đừng hiểu lầm, chẳng qua trong phong động Long Sơn nguy cơ bốn phía, hơn nữa ban nãy chúng ta lại vừa gặp bầy Ma lang nhỏ, chẳng qua là ta lo lắng chúng ta lưu lại đây quá lâu sẽ càng dẫn đến nhiều Ma lang hơn thôi. 

 - Được, để tôi bảo bọn họ tăng tốc! 

 Lúc này, mấy y sư bên kia cũng thuận lợi tìm được bảy tám quả đỏ đỏ như quả dâu trong đám dây leo, hưng phấn nói với Giang Khương: 

 - Ủy viên thường vụ Giang, quả nhiên là có Long Tiên Quả! 

 - Được, cất kỹ đi, chúng ta tiếp tục tiến về trước!