[Bình Tà] Hà Xử Tương Tư

Chương 12: Vẽ rồng điểm mắt




Trong nháy mắt đó, tôi gần như muốn đập luôn Trương Hải Khách ở trong nước để bắt hắn nói ra hết toàn bộ những chuyện mà hắn đã gạt tôi.

Nhưng lý trí đã áp chế được con tim, chẳng mấy chốc mà tôi đã tỉnh táo trở lại. Tôi mò mẫm từng li từng tí một, thầm thề rằng đời này tôi chưa từng xem xét bất cứ món đồ giả cổ nào cẩn thận như thế này cả, nếu trước đây tôi làm thế thì Ngô Sơn Cư có mà đã phát đạt từ lâu.

Đây đúng là một ký hiệu, thế nhưng cũng không phải là của người Trương gia để lại. Chắc do phải hành động tách biệt với Muộn Du Bình nên tôi sinh ra nhiều áp lực khiến bản thân gặp ảo giác.

Tôi lắc đầu, cố gắng gạt bỏ suy nghĩ này đi. Đây là một câu được tạo thành từ các chữ cái, còn nội dung cụ thể là gì, chỉ sờ bằng tay thôi thì không thể nào biết được.

Khi ở dưới nước, uy lực của dao găm gặp trở ngại không thể nào phát huy hết khả năng của mình, con bánh tông lại lui về chỗ khe hở kia. Tôi đè chặt bả vai, may mà miệng vết thương không sâu. Trương Hải Khách ngậm chặt ống khí oxy, bơi tới chỗ khe hở mò mẫm một chút. Khi hắn mở bàn tay ra, trên tay hắn dính đầy chất gì đó màu trắng giống như tơ nhện.

Có vẻ như là chúng tôi đã bơi tới đáy địa cung chỗ quan tài chứa xác dê. Tôi có chút khó khăn cởi lớp màng chân vịt ra, sau đó nhét chúng vào khe hở, ngăn không cho bọn bánh tông lại bơi vào trong nước thêm lần nữa.

Rốt cuộc thì ai là người đã để lại ký hiệu này? Tôi gọi bọn họ lại đây nhìn, chữ cái kia giống như một mật mã bị viết loạn xạ, vết nông vết sâu được khắc không đồng đều bên tay trái vách đá.

Đã đến bước này thì tôi cũng không cần phải tìm hiểu ý nghĩa của ký hiệu này nữa, chỉ muốn biết ai là người đã khắc ra nó để từ đó suy ra động cơ mà thôi. Có thể đó sẽ là một manh mối giống như chữ viết dưới cái bình hoa trong địa cung cũng nên.

Trương Hải Khách xua tay bảo chúng tôi lùi lại, sau đó hắn hít sâu một hơi, nhanh chóng thu vai, ôm đầu gối, gập người lại một cách mềm dẻo và linh hoạt, sau đó xoay người trong con đường đá chật hẹp.

Hắn nằm xuống, để tay lên một bên vách đá, sau đó ra dấu với chúng tôi. Trương Hải Khách không thể học được cách giao tiếp bằng tiếng gõ của tôi với Muộn Du Bình và Bàn Tử, thế nhưng trước đó chúng tôi đã có bàn bạc, tạm thời quyết định dùng hệ thống ngôn ngữ cơ bản của người câm điếc.

Một tay hắn chỉ vào đằng sau chúng tôi, một tay thì nắm vào rồi mở ra, ý muốn nói là "tiến lên đi."

Tôi thầm nghĩ trong lòng, không biết là hắn đang tính nói nhảm cái gì nữa, chả lẽ phương pháp của tôi không đúng hay sao?

Trương Hải Khách thấy vẻ mặt của tôi, liền dùng cách cũ điều chỉnh tư thế rồi xoay người trở về. Đường hành lang ở đây được xây dựng có chút thô sơ, giữa mực nước và hành lang vẫn còn dư một khoảng trống rộng tầm hai ngón tay cộng lại. Hắn tháo ống ngậm ra, ngoi đầu lên hít vào thở ra mấy lần, dĩ nhiên là mùi của nó chẳng hề dễ chịu chút nào, điều đó khiến hai hàng lông mày của hắn nhíu lại.

"Mấy chữ này đều được khắc ngược. Người này nói lấy nơi này làm điểm mốc số không, cứ cách đều năm mươi mét đều sẽ để lại một ký hiệu."

Tôi học theo hắn, ngoi lên mặt nước cùng nói chuyện với nhau. Nếu có ai đó đứng nhìn hai chúng tôi từ góc nhìn của Thượng Đế thì nhất định họ sẽ cảm thấy rất kỳ quái: "Điểm số không?"

"Thì chữ trên tường nó thế," Trương Hải Khách nói, "Mùi gì vậy nhỉ, Ngô Tà, cậu bị nấm da chân à?"

Tôi nổi đóa lên, nói với hắn rằng trong những chiếc quan tài phía trên đều chứa đầy xác chết. Trương Hải Khách ngước lên nhìn, cái khe hở kia gần như là ở ngay sát mũi hắn.

Tôi nhìn vào cái khe hở kia, sau đó hỏi hắn: "Anh co xương lại thì có tiến vào được không?"

"Cậu đùa tôi đấy à, tôi mà chui vào thì khác gì bị lột một lớp da đâu."

"Nếu là một người phụ nữ có thân hình đặc biệt mảnh mai thì liệu có chui vào được không?" Tôi thắc mắc. Tôi bỗng nghĩ tới bức ảnh chụp mà người của công ty leo núi kia cho tôi xem. Ảnh chụp người phụ nữ kia dáng người nhỏ nhắn thanh tú vô cùng, đứng lên thì cùng lắm chắc chỉ cao một mét rưỡi.

Trương Hải Khách dừng lại một chút rồi nói: "Nếu độ linh hoạt các khớp xương của cô ấy cao thì chắc là được đấy."

Trong đầu tôi đã hình dung ra được đại khái. Có lẽ người lưu lại ký hiệu ở chỗ này cũng là chủ nhân của chiếc ví kia.

Sau khi người phụ nữ tắt đèn pin đi, cô ấy đã phát hiện ra rằng dưới quan tài có tiếng nước chảy nhờ vào thính giác nhạy bén của mình. Cô ấy mang theo một ít trang bị rồi tiến vào trong khe hở, hẳn là hai chân đã chạm xuống đất trước, ngửa mặt hướng lên trên, toàn thân từ đầu đến chân hướng từ đông sang tây. Tư thế của tôi hoàn toàn trái ngược với tư thế của cô ấy.

Cô ấy khắc chữ bằng tay trái.

Nơi này ngay cả muốn xoay người còn khó, nhất định rằng cô ấy đã khắc ở chỗ thuận tiện nhất có thể. Điều đó cũng có nghĩa là lúc này, tay phải của cô ấy gần như đã không còn.

Như vậy, rất có thể vì để chạy thoát khỏi Tống Tử, cô ấy đã cố tình cắt đứt cánh tay của mình làm mồi dụ, thế nhưng lại chọn cắt cánh tay phải của mình, khả năng cao là cô ấy thuận tay trái.

Từ quy mô của cung điện dưới lòng đất mà nói, con đường đá này sẽ không quá ngắn, Nếu không có trang bị gì mà chui vào trong nước, khả năng sống sót gần như bằng không. Tôi có chút khó chịu đứng lên. Thứ mà chúng tôi sắp phải đối mặt, có lẽ chính là một cái xác đã ngâm trong nước vài tháng.

Trương Hải Khách bảo tôi đừng nghĩ nhiều, làm cái nghề này, gặp người chết không một nghìn thì cũng có tám trăm, đôi khi số phận đã là như vậy, chẳng có gì phải hối hận cả.

Trong lòng của Tiểu Trương có tâm tư riêng nên hắn không chịu được chúng tôi nói chuyện tỉ mỉ chậm rãi như vậy, hắn đã sớm bơi cách chúng tôi một khoảng rất xa, chỉ riêng đèn pin thôi cũng đã bật lên ba lần rồi.

Chúng tôi bơi ra xem, đây là một ký hiệu mới, cách cái thứ nhất năm mươi mét. Bắt đầu từ chỗ này, mực nước lại dâng cao, tràn qua cả đỉnh động. Trên hai vách tường đã không còn xuất hiện động huyệt, và màu sắc của vách đá dần dần trở nên ảm đạm, lộ ra ánh xanh lục.

Chúng tôi không thể ngoi lên mặt nước để nói chuyện nên đành phải lặn xuống dưới. Nước chảy đã ngăn cách tất cả mọi âm thanh. Dưới ánh đèn màu xanh âm u, khuôn mặt của mọi người trở nên vô cùng quỷ dị.

Cái tảng đá có chứa nguyên tố phóng xạ này có tên là huỳnh thạch, người xưa thường nhầm nó với dạ minh châu, hiện tại vẫn được khai thác tại một số nơi ở Cam Túc. Đồ dùng làm từ huỳnh thạch có chứa độc, thế nhưng vẫn có một số đồ cổ làm từ chất này còn lưu hành ở nước ngoài.

Loại thiết kế này ngay lập tức làm cho tôi liên tưởng đến cái gương được mài từ đá mặt trăng ở Trương gia cổ lâu. Tôi nhìn về phía Trương Hải Khách, có vẻ như hắn không có phản ứng gì lớn đối với tảng đá này. Dù sao thì người Trương gia hiện nay chủ yếu hoạt động ở Hồng Kông chứ không phải Nepal.

Độ cứng Mohs của đá mặt trăng nằm trong khoảng từ 6 đến 6.5, bởi vậy nên ta có thể dễ dàng chạm khắc nó, trong khi đó thì độ cứng của đá huỳnh thạch thấp hơn và nó còn được gọi là pha lê mềm trên thị trường. Tôi vặn đèn pin ở mức sáng nhất rồi chiếu vào tảng đá, muốn tìm kiếm một số manh mối. Đột nhiên, hắn nắm chặt lấy dây đai trang bị của tôi, ý bảo tôi nhìn lên trên.

Trong đá lưu huỳnh trên đỉnh đầu chúng tôi, vô số bóng đen hình người đang đổ bóng xuống mặt nước dập dờn.

Tôi nuốt nước bọt, đưa tay sờ vào mặt ngoài của huỳnh thạch, không hề tìm thấy một lỗ hở nào cả. Những bóng người này bị phong ấn vào trong tảng đá, nó khiến tôi liên tưởng tới Mật Lạc Đà cùng với mạch ngọc trong núi.

Tên Tiểu Trương kia mới đầu còn đang cùng chúng tôi nhìn vào bóng người, bỗng đột nhiên sợ hãi kêu lên, bơi nhanh tiến về phía trước. Chân vịt của hắn làm bọt nước bắn lên như những viên đạn bay thẳng vào mặt tôi, tốc độ nhanh đến mức làm tôi phải ngã gục. Tôi đạp vài cái bơi đuổi theo, thế nhưng hắn đã hoàn toàn biến mất ở sâu trong bóng tối.

Trương Hải Khách bảo tôi không cần phải đuổi theo. Người Trương gia không có quy tắc nghiêm ngặt khi hoạt động nhóm. Nếu là hắn thì còn có thể đuổi được, thế nhưng lại có tôi đứng ngăn trở ở trước mặt, hắn cũng chỉ đành để mặc cho người chạy trốn.

Tôi cũng không có cách nào, chỉ có thể cố gắng hết sức để mau thoát khỏi con đường này càng nhanh càng tốt. Cái việc giữa người với người không thể giao tiếp hiệu quả thế này quả là một cực hình. Sau khi sờ thêm được bốn cái ký hiệu nữa, phía trên con đường đá lại xuất hiện thêm khe hở, cùng lúc đó, đột nhiên có một cái thềm đá bất thình lình xuất hiện trước mắt tôi.

Dù cho người để lại ký hiệu là ai đi chăng nữa, kỹ năng bơi của người này nhất định rất cừ. Tôi bước lên thềm đá, bước hai bước là đã có thể trồi lên khỏi mặt nước, chỗ da mặt trần trụi ngay lập tức được tiếp xúc với bầu không khí khô ráo bên trên. Đương nhiên lần này không thể so với việc đi lặn ở biển sâu được, tôi có thể cảm giác là tình trạng thể chất của mình vẫn tốt, chắc là vẫn có thể chiến đấu được.

Trương Hải Khách trồi ngay lên mặt nước, sau đó nhìn trái nhìn phải một vòng. Sau đó chúng tôi ra khỏi mặt nước, đứng trong một cái cống khổng lồ, trông rất giống chiến hào thời chiến, đèn pin chỉ soi được lên phía trên.

Chúng tôi cởi đồ lặn ra, trước tiên tới kiểm tra những vật dụng đựng trong ba lô không thấm nước. Tôi cầm điện thoại di động lên thì phát hiện ra tầm hai mươi phút trước, Trương Hải Diêm đã bắn Bluetooth cho tôi hơn mười tấm ảnh.

Chính tôi đã dạy hắn phương pháp này, hắn tiếp thu rất nhanh. Có lần, lúc đang chiến đấu với bánh tông, hắn cũng đã gửi ảnh cho tôi. Nếu hắn gửi ảnh không đúng thời điểm thì chưa chắc tôi đã nhận được.

Ảnh chụp là bức phù điêu trên lớp vỏ ngoài của quan tài, còn có thêm hai ảnh tự chụp của Tiểu Trương Ca nữa, cũng không biết có phải là gửi nhầm hay không, tôi cũng chả có tâm tình nhìn. Ngoại trừ chiếc sừng dê trên đầu người, trong bức ảnh cũng xuất hiện thêm một vài thứ không thể ngờ đến.

Trong số đó có một tấm cô gái chơi đùa với rắn. Trước ánh đèn, thoạt nhìn chỉ là một điệu múa đơn thuần, nhưng sau ánh đèn, trên vai cô ấy xuất hiện một vài bóng rắn. Nhiều người lầm tưởng rằng dê là động vật ăn cỏ, thế nhưng trên thực tế, chúng lại là động vật ăn tạp. Ảnh người phụ nữ chơi đùa với rắn này mang ý đại khái là chủ nhân của ngôi mộ này tin rằng dê có thể áp chế được rắn.

Phần sau của phù điêu có hình cô gái cưỡi hổ, chàng trai cưỡi ngựa, trên thân quan tài còn có cả mười trong số mười hai cung hoàng đạo. Bên trên nắp quan tài có hình kim đồng đón rồng và một số hình khắc giống như xiềng xích. Chiếu theo nền văn hoá này thì dê có địa vị cao hơn các loài khác, là sinh vật đáng kính trọng, gần giống như là thần.

Trương Hải Khách kiểm tra lượng khí trong bình oxi còn sót lại, sau đó gấp quần áo lại rồi giấu ở một chỗ tương đối vắng vẻ.

Hắn vừa làm vừa quay sang nói với tôi: "Tôi từng nghe người ta nói dân tộc Khương có tổ tiên là tộc Viêm Đế rất tôn thờ vật tổ dê. Dân tộc người Kazakhstan cũng rất sùng bái thần dê, thần cừu. Nếu chúng ta muốn điều tra địa vị của vật tổ dê trong nền văn hoá của các dân tộc thiểu số thì có rất nhiều điều có thể phân tích."

Hắn kể với tôi, bọn dê này trời sinh rất nhạy cảm, thính giác nhạy bén nhưng thị lực lại kém cực kỳ. Bởi vậy nên ở trong Sơn Hải Kinh, bọn thần thú giống như dê đều có chung một đặc điểm, đó là mắt của chúng có vấn đề.

Lúc tôi ở trong bệnh viện, tôi cũng đã tìm hiểu rất nhiều tin tức ở phương diện này. Nếu xáo trộn các từ khoá đi rồi ghép lại với nhau, tôi có thể thu được lượng thông tin nhiều hơn gấp bội. Ví dụ như, có thần thú giống cừu Bác Di, nhìn trông rất giống dê, có mắt mọc ở lưng. Bánh tông trong nữ lăng cũng có phần đầu mọc ở lưng. Có lẽ người thuộc nền văn hoá này tôn thờ sinh vật giống con thần thú đó. Vào thời nhà Đường, các nền văn minh lớn nhỏ đã giao thoa, tiếp xúc với nhau, Phật giáo cũng thịnh hành trong thời kỳ này.

Trương Hải Khách không bày tỏ thêm ý kiến gì, có lẽ hắn còn tìm hiểu được nhiều thứ hơn tôi.

Chúng tôi ăn một ít bánh quy dạng nén để hồi sức, hắn bắt đầu nói cho tôi nghe về những kế hoạch tiếp theo. Đám người Muộn Du Bình đã xuống mộ sớm hơn chúng tôi một ngày, có lẽ đội ngũ lúc này đang ở gần chủ mộ. Không thể quay trở về bằng con đường dưới nước nữa, vì khó có thể phá giải cơ quan từ nội bộ bên trong. Chúng tôi chỉ có thể gắng sức hội hợp cùng với nhóm người kia, sau đó tìm đường ra khỏi lăng mộ.

Tôi hỏi hắn: "Theo anh thì vì sao mà con đường dưới nước lại được thiết kế nhỏ hẹp như vậy? Nếu vận chuyển những tảng đá to như thế, chẳng lẽ không bị mắc kẹt ở bên trong sao?"

"Cái này là dành cho trẻ con," Trương Hải Khách tặc lưỡi, "Chúng ta phải nằm xuống trườn về phía trước, bọn trẻ con thì còn có thể cúi người xuống để bò được. Cậu không để ý sao? Kích cỡ hộp sọ của đám nô lệ rất nhỏ, tuổi cũng sẽ không vượt quá mười bốn, đã thế còn không có đủ dinh dưỡng nữa."

Sau khi nói xong câu đó, vẻ mặt của hắn đột nhiên thay đổi. Bỗng hắn từ từ rút con dao găm ở mặt sau dây lưng ra.

"Anh làm gì đấy!" Tôi giật nảy mình, đồng thời cũng phát hiện, nếu tự mình bày ra vẻ mặt này, bản thân hẳn vẫn sẽ dọa được người.

Trương Hải Khách nhìn tôi không nói nên lời, chỉ dùng bật lửa hơ qua con dao vài lần: "Tới đây xem giúp tôi chút đi, hình như vừa rồi bị con bánh tông kia cào bị thương."

Tôi đi tới, vừa xốc áo sau lưng hắn lên thì thấy quả nhiên có mấy vết cào, miệng vết thương chằng chịt tơ mỏng trông cứ như nấm mốc vậy, chỉ dùng dao găm thôi thì không thể làm nó bỏng được.

Tôi nói với hắn rằng có thể hắn sẽ phải sống chung với loại vi khuẩn này đến hết đời cũng nên. Trương Hải Khách thở dài rồi nói: "Rõ ràng cậu cũng bị cào cấu mà không thấy đau sao?"

Tôi suy nghĩ một chút, sau đó mới nói: "Được rồi, tôi lấy dao cắt đi cho anh. Tôi hy sinh nhiều lắm đấy nhé, tý nữa anh phải giúp tôi xử lý vết thương đấy."

Hắn thúc giục: "Nhanh lên đi, nói nhiều như vậy để làm gì."

"Anh quen bạn gái mình ở Hồng Kông sao?" Tôi hỏi hắn. Thừa dịp hắn vẫn còn đang sửng sốt, tôi dùng dao găm cắt xung quanh miệng vết thương, nhanh chóng cạo hết nấm mốc đi. Sau khi soi kỹ bằng đèn pin, tôi mới phát hiện ra rằng thứ này không phải là nấm mốc mà là một nhúm tơ mảnh, rễ rất dài, thấm đầy máu tươi.

Tôi nhìn theo bóng lưng của Trương Hải Khách, sau đó dùng tay kéo đứt mấy sợi tơ màu trắng đi rồi đốt chúng, cảm giác cứ như mấy con đỉa hút máu vậy. Công việc rất buồn tẻ. Không biết Trương Hải Khách tìm thấy điếu thuốc lá từ đâu ra nữa, hắn châm lửa rồi hút một hơi thật sâu. Tôi nói: "Đừng tỏ vẻ giống như có hình xăm của mẹ vợ*, trên lưng anh không có mấy chữ trung quân ái quốc hay gì đâu."

(*Mẹ vợ có nghĩa là mẹ của Nhạc Phi đã xăm bốn chữ "Phụng quốc trung thần" lên lưng của người anh hùng dân tộc Nhạc Phi, khích lệ người anh hùng Nhạc Phi giết giặc thù và phục vụ cho đất nước.) (Điển tích Trung Quốc)

Sau khi tôi bới ra hết cho hắn xong thì liền đến phiên hắn làm cho tôi. Hắn nói: "Kỳ thật tôi vẫn có điều muốn hỏi cậu."

Tôi cảnh giác nhìn hắn. Hắn ngồi xổm xuống, đốt con dao thêm lần nữa, sau đó nói: "Chuyến này vốn dĩ không cần cậu phải xuống, nếu không phải lúc đó cậu liên lạc với tôi, tôi tuyệt đối sẽ không nói cho cậu biết. Cậu có biết tại sao tôi không làm như vậy hay không?"

Tôi nhìn hắn. Đúng vậy, hắn hoàn toàn có thể nói dối tôi, bỏ qua tôi, không cần phải nói chuyện mộ dê ở Cam Túc hay là đáp ứng yêu cầu của tôi làm gì. Hiện tại nghĩ lại mới thấy, những yêu cầu khi đó của tôi hoàn toàn không đúng mực, hắn chẳng cần phải đáp ứng làm gì.

"Bởi vì trên bản chất, việc tôi nói dối cậu chỉ là chuyện nhỏ." Hắn nói, "Nhưng nếu như việc tôi nói dối cậu làm cho cậu hiểu nhầm rằng Trương Khởi Linh cũng nói dối mình, thì hậu quả này tôi không thể nào mà gánh vác."

Tim tôi chậm một nhịp, nhớ tới lời nói của Bạch Hạo Thiên, cuối cùng tôi vẫn cố nén lại, chỉ nói với hắn thế này: "Làm gì đáng sợ như lời anh nói, tính tình của tôi vẫn tốt lắm."

Trương Hải Khách lắc đầu không nói gì, dùng tay kéo những sợi tơ màu trắng kia ra. Mấy sợi tơ này đều dính máu, cuộn tròn ở trong lòng bàn tay hắn.

Chờ cho hắn thiêu hủy mấy thứ này xong, chúng tôi lại vội vàng xử lý miệng vết thương. Bên trong đấu không có điều kiện tốt gì, vết thương lâu lành, băng bó chỉ cần không ảnh hưởng đến hoạt động, không dẫn tới lây nhiễm là được rồi.

Chúng tôi lại khoác ba lô lên, hiện tại việc cần làm nhất chính là làm sao để có thể leo lên được khỏi cái cống này. Rõ ràng là bên trên có thứ gì đó, chỉ có điều là chúng tôi ở vị trí quá thấp nên không thể nào thấy được. Nếu cứ đi dọc theo chiến hào, cuối cùng đằng nào cũng phải tìm cách leo lên. Thế thì không bằng nhân lúc sức lực vẫn còn nhiều, giải quyết luôn vấn đề này cho xong việc.

Tôi đi tới rìa chiến hào, lấy thân người đo chiều cao một chút. Nếu Trương Hải Khách đứng lên người, có thể sẽ cao hơn ba bốn mét, thế thì cũng không khó lắm. Trương Hải Khách nhìn tôi bằng ánh mắt đánh giá, sau đó mới nói: "Nếu không thì để tôi tới đi."

Tôi cũng biết là sức nâng của tôi không tốt lắm, thế nhưng mà ngay cả Bàn Tử tôi cũng nâng qua rồi, có gì đâu mà phải sợ. Tôi không nói hai lời mà ngồi xổm xuống. Trương Hải Khách giơ chân giẫm lên vai tôi, cố ý giẫm hai cái mới tìm được vị trí chuẩn xác.

Thằng cha này cơ bắp cũng nhiều, bình thường cũng hay luyện tập, đã thế người còn khoác ba lô, chắc ít nhất cũng phải tám mươi mấy cân, hai chân giẫm lên như hai cái quả tạ vậy. Tôi còn chưa kịp đứng thẳng lên thì hắn lại đạp mạnh vào bả vai tôi một cái, bám chắc rìa chiến hào rồi nhanh chóng phi ra ngoài.

Hắn nắm chắc dây thừng trong tay, tôi đang định hô lên thì hắn ngoái đầu ra, nhìn xuống rồi nói khẽ: "Chờ tý, hình như tôi nghe thấy tiếng gì đó thì phải."

Tôi nói: "Cứ kéo tôi lên trước đã rồi nói sau."

Vẻ mặt của hắn trông rất nghiêm túc, hắn xua tay, ra hiệu cho tôi đừng lên tiếng, sau đó tắt đèn. Tôi thấy thế thì tắt đèn pin đi, cả người ép sát vào vách tường, cố gắng điều hoà hô hấp, trong nháy mắt đã hoà vào trong bóng đêm vô tận.

Ngay lúc sau, tôi nghe thấy trên đầu mình có tiếng thứ gì đó chạy nhanh, dường như là của một con chó. Từ nhỏ, nhà tôi đã nuôi chó, thế nên tôi rất quen thuộc với loài động vật bốn chân này.

Chó ư? Sao chó lại xuất hiện ở trong này được?

Tôi giật mình, Trương Hải Khách ở bên trên thì vừa nổ súng vừa chửi ầm lên. Tôi còn chả biết hắn giấu súng ở chỗ nào, cũng chả thấy hắn lấy nó ra từ túi chống nước. Tiếng sột soạt không ngừng ập tới như những cơn thủy triều, tôi có thể cảm nhận được có thứ gì đó đang trượt xuống dốc của chiến hào, tiến đến gần tôi từ trong bóng đêm.

Trương Hải Khách vẫn còn có chút lương tâm, hắn đá dây thừng xuống dưới, chờ cho tôi trèo lên thì kéo tôi lên. Giữa các kẽ tay của hắn toàn máu là máu, cũng không biết là của chính hắn hay là của thứ kia.

Vẻ mặt của hắn có vẻ rất bình tĩnh. Hắn nói với tôi: "Ngô Tà, tôi có cách này, nhưng cậu nhất định phải phối hợp mới được. Ngay bây giờ, cậu hãy nhắm mắt chạy về phía đông, đừng quay đầu lại."

"Thời này còn ai theo chủ nghĩa anh hùng nữa chứ!" Tôi cố thuyết phục, để cho mình cùng đối mặt với hắn. Tôi có thể cảm nhận được rằng mấy con vật trong bóng tối đang cố gắng bao vây chúng tôi. Trương Hải Khách bắn thêm hai phát súng, qua ánh lửa chợt lóe lên, tôi nheo mắt lại nhìn thì thấy những cơ thể bẩn thỉu kia quả thật trông giống chó, lại càng giống một bầy chó săn suy dinh dưỡng hơn.

"Lúc cậu chạy thì hãy nhắm mắt lại, tôi sẽ kéo mấy bọn này đi," hắn không thèm nghe tôi nói mà nói nhanh, "tôi có pháo sáng trong túi, cậu đếm thời gian trong đầu, hai phút, nhiều nhất là hai phút, tôi sẽ dùng nó để soi sáng cho cậu, sau đó cậu sẽ biết phải làm gì tiếp theo."

Tôi còn chưa kịp mở miệng nói câu nào thì hắn đột nhiên nhảy lên đá vào ngực tôi một cái, trực tiếp đá tôi ra khỏi vòng vây rồi hét to: "Chạy đi!"

Vừa nói xong, một chiếc ba lô bay ra ngoài từ trong đàn chó kia. Tôi với tay bắt lấy, cánh tay liền cảm thấy nặng trĩu. Tôi không dám trì hoãn, liền tóm lấy nó rồi chạy đi. Tôi đụng phải rất nhiều con vật gì đó trên đường, toàn phải cố dựa vào trực giác để tránh né. Con vật giống con chó này chỉ có thể va chạm được tới đầu gối của tôi, nhưng nếu chúng làm ngã được tôi, có thể chúng sẽ lao vào tấn công ngay tắp lự.

Ống quần của tôi đã bị mấy cái răng sắc nhọn của chúng cắn rách một ít. Tôi cứ nhắm mắt chạy thục mạng về phía trước. Việc vận động đạt đến cực hạn như vậy đã làm cho hoóc-môn adrenaline trong cơ thể tôi tăng lên điên cuồng. Tôi thầm đếm ngược trong lòng, một trăm hai, một trăm... sáu mươi lăm, bốn mươi bảy.

Ba, hai, một.

Phía sau truyền đến tiếng rít bay lên không trung, ánh sáng chói mắt bay vút lên nổ tung trên đỉnh đầu. Tác dụng của pháo sáng chỉ diễn ra trong một khoảng thời gian rất ngắn, tôi mở to mắt ra, dưới sự kích thích của ánh sáng chói loá, nước mắt của tôi bỗng chảy xuống trong vô thức.

Đời này của tôi đã gặp qua không ít cảnh tượng kỳ lạ, những tưởng sẽ khiến tôi bảo toàn được sự bình tĩnh dù phải đối mặt với bất kỳ tình cảnh nào đi chăng nữa. Thế nhưng chỉ trong hai, ba mươi giây ngắn ngủi ở đây, trong lúc thời gian bị các giác quan kéo dài tưởng như vô tận này, tôi vẫn cảm thấy vô cùng bàng hoàng.

Trước hết thì đây là một cái thần đạo vô cùng rộng lớn. Lúc tôi mở mắt ra, có một luồng sáng bất chợt lóe lên trước mắt tôi, khiến tôi mới đầu còn nghĩ rằng bản thân đã mất đi cảm giác về không gian rồi.

Sau đó tôi mới phát hiện ra rằng sự thật không phải vậy, chỉ là thần đạo này quá mức rộng lớn mà thôi, khiến cho tôi có cảm giác rằng nó không có giới hạn nào cả. Pháo sáng được đốt lên khiến cho bóng tối phải chùn bước. Ngay lập tức, tôi liền nhận thấy rằng ở hai bên của thần đạo có chứa đầy những bức tượng Phật khổng lồ.

Tượng Phật rất lớn, dường như phải khoét ngọn núi này đi thì mới chạm được đến độ lớn cực đại của chúng. Khi đi chùa chiền để lễ bái hay thậm chí là nhìn thấy tượng Phật ở những khu danh lam thắng cảnh lúc đi du lịch, ta chỉ cần quan sát cẩn thận là có thể thấy đôi mắt của tượng Phật luôn luôn chỉ hơi khép hờ và nhìn xuống mặt đất.

Đây là một cách nói trong giáo lý đạo Phật, hai phần xem thế gian, tám phần xem tự tại. Việc chư Phật khép hờ đôi mắt có ích trong việc tu hành, đồng thời quan sát hành giả, thể hiện lòng từ bi.

Ánh nhìn của ngài mang tới cho tôi cảm giác áp bách, ngột ngạt, khó thở vô cùng, giống hệt như có mấy ngọn núi lớn tụ lại muốn đè xuống đầu tôi vậy. Rất khó để có thể hình dung được loại cảm giác này. Khi nhìn thấy những bức tượng Phật này, tôi còn gần như nghĩ rằng mình còn không lớn bằng con sâu kiến dưới chân núi Ngũ Chỉ. Nếu có người mắc chứng sợ hãi những vật khổng lồ ở đây, e rằng đã bất tỉnh ngay tại chỗ.

Cuối thần đạo là một đài sen Thiên Diệp, trên đó có một bức tượng nhạc kỹ nhỏ, tay áo phất phơ, trông sống động như thật. Điều khiến tôi ngạc nhiên nhất chính là phía sau đài sen có một vài bóng hình của các tòa kiến trúc cao lớn, dù thoạt nhìn ở rất xa xôi, thế nhưng vẫn to lớn vô cùng.

Tôi trèo lên trên đài sen, đi vài bước vòng quanh tượng nhạc kỹ. Tượng người nhạc kỹ này giống như một vật được đúc bằng đồng với kích thước giống với người thật, tinh xảo đến nỗi kỳ dị. Nếu như bỏ qua lớp màu đồng thì dường như không khác gì một người sống bình thường.

Làm sao để giải quyết được đây?

Trương Hải Khách nói rằng tôi vừa nhìn liền sẽ biết. Mấu chốt nhất định ở trên đài sen này, quả thực trong ngôi cổ mộ này có một chi tiết lặp đi lặp lại, và cũng là chi tiết kỳ quái nhất. Đó chính là đôi mắt.

Pháo sáng đã bắt đầu rơi xuống, ánh sáng dần dần yếu đi. Tôi sờ vào đôi mắt khép hờ của nhạc kỹ thì sờ được một rãnh máu nhỏ. Tôi tự nhủ với lòng mình, quyết định lợn què cũng phải chữa thành lợn lành, liền cắt ngón trỏ và ngón giữa, sau đó ấn vào trong con mắt của cô gái.

Rãnh máu kia phảng phất như có sinh mệnh gì đó, cảm giác tê dại ngay lập tức lan ra từ ngón tay tôi. Bệ đài sen bỗng rung chuyển dữ dội, tia sáng cuối cùng của pháo sáng cũng vụt tắt.

Trái tim tôi vẫn đập liên hồi, tai dường như bị ù đi, không thể nghe thấy được bất kỳ âm thanh gì khác nữa. Tôi hít sâu vài cái, sau đó lấy pháo sáng từ trong túi ra châm lên rồi ném về phía xa xa thần đạo. Nếu Trương Hải Khách vẫn còn sống, hắn thấy ánh sáng thì ít ra cũng sẽ có lòng tốt mà đáp lại tôi.

Thế nhưng tôi không thấy bất kỳ sự phản hồi nào, cũng không có bọn "chó" nào vọt tới tấn công tôi. Chẳng có chuyện gì phát sinh cả, hoặc có thể là vào lúc tôi không hay biết, mọi chuyện đã phát sinh rồi.

Tôi thật không ngờ là sau khi trái tim tôi đập bình thường trở lại, thứ chờ đợi tôi lại là sự im lặng như chết.

Pháo sáng cách thần đạo vài chục mét kia đang tỏa ra một thứ ánh sáng nhàn nhạt. Từ trong bóng đêm, vô số tượng Phật cao lớn đang nhìn chằm chằm xuống tôi. Tôi biết Trương Hải Khách nhất định không còn ở nơi này nữa, thế nhưng tôi vẫn bật đèn pin lên và chiếu về phương hướng của hắn để ra tín hiệu.

Nếu nói Muộn Du Bình là người thủ lĩnh tinh thần của Trương gia thì người dẫn dắt Trương gia làm việc, ngoại trừ Trương Hải Khách, tôi không thể nào nghĩ ra được thêm ai khác sẵn sàng gánh vác cái gia tộc hỗn loạn này. Nếu hắn gặp chuyện không may thì tôi cũng không thiết sống nữa.

Nghĩ đến đây, tôi lại cảm thấy đau hết cả đầu. Lúc tới đây tôi đã chạy quá nhanh, hiện tại đầu gối tôi như muốn nhũn hết cả ra, rõ ràng là không thể chạy về chỗ cũ với vận tốc như vậy được mà cũng không biết đám "chó" kia đang ẩn nấp ở đâu nữa. Lúc đi mất tầm mười phút, trở về chắc phải hơn mười phút. Đầu óc tôi rối bời vô cùng, sau khi đứng hình mất khoảng hai ba giây, tôi buộc mình phải dẹp bỏ mọi suy đoán theo chiều hướng tiêu cực đi và lập tức đứng dậy. Nếu lau đi vết máu trong nhãn cầu của nhạc kỹ, có thể sẽ khiến hắn ta quay trở lại, dù sao thì trước hết cứ đi tìm manh mối trên đài sen cái đã.

Bức tượng nhạc kỹ ở khoảng cách rất gần tôi. Lúc quay đầu lại, nếu không nhờ vào tố chất tâm lý mà tôi đã phải rèn luyện trong nhiều năm chắc tôi khó có thể kiềm chế được cảm giác buồn nôn, suýt nữa thì bật dậy chửi đổng.

Phần đầu của bức tượng, từ khuôn mặt ôn nhu mềm mại của cô gái bỗng chốc biến thành đầu lâu của một con dê với hình thù vô cùng dữ tợn.

Điều tôi muốn nói rõ ở đây là phần sau của xương dê và gáy của bức tượng nhạc kỹ được liên kết với nhau, như thể nó mọc ra từ đầu người vậy. Sau khi kiểm tra bức tượng, tôi lại phát hiện ra rằng chỉ cần kích hoạt cơ quan, đầu của bức tượng sẽ quay, có lẽ đó là thủ thuật để đề phòng thủ đoạn của những tên trộm mộ. Thiết kế như vậy nhiều nhất chỉ có thể khiến cho những kẻ trộm mộ nhát gan sợ hãi là cùng, vậy nên tác dụng này có lẽ không phải là tác dụng chính của nó.

Nguồn gốc của cái thứ gây khó chịu này đến từ một chỗ nào đó ở đầu lâu. Tôi mạnh dạn đoán rằng đây là một cái đầu lâu dê đã qua xử lý chống phân hủy.

Tôi cố gắng vặn cái đầu dính liền này, thế nhưng cơ quan của nó chặt chẽ đến mức tôi không tài nào có thể phá giải được, quả thực là vô kế khả thi.

Lát sau, tôi đột nhiên phát hiện dưới chân có thứ gì đang nhô lên trông như phù điêu. Tôi ngồi xổm xuống nhìn, phù điêu vây quanh tượng nhạc kỹ này giống như được điêu khắc lồi lên, bức họa trên đó có vẻ chính là cảnh tượng hiến tế.

Sau khi xác định được đúng thứ tự, không quá khó để tôi có thể hiểu ý nghĩa của bức phù điêu này. Trong tranh có động vật đuổi theo một cô gái, sau đó cô gái chạy đến đài sen, có vẻ như là cảnh hiến tế. Ở một góc hẻo lánh của bức phù điêu, có hai dòng chữ nhỏ được khắc theo chiều dọc. Chữ này không phải là thể chữ lệ, cũng không phải thể chữ triện, giống như chữ nòng nọc, nếu là chữ Nga thì càng kinh khủng hơn, ở Trung Quốc trước nay chưa từng có chuyện người nước ngoài đến đổ đấu bao giờ. Bởi vì nhìn không hiểu gì nên tôi cũng không làm sao phiên dịch ra được.

Sau khi nhìn chăm chú một hồi, tôi bỗng nhiên phát hiện ra, con động vật này rất giống với bọn "chó" kia. Vừa nãy ở trong bóng tối, tôi chỉ cảm thấy đàn chó giống loài Schnauzer lông dài. Thế nhưng, bắp chân của chó thì gập về phía sau, còn xương bánh chè của bọn động vật này lại gập về phía trước.

Tôi chợt nảy ra một ý nghĩ táo bạo. Nhất định là Trương Hải Khách đã bắn chết được một vài con lúc nãy xồ ra tấn công. Mặc dù sức tấn công của con vật này rất mạnh, thế nhưng đối mặt với đạn thì cũng sẽ phải chịu chết mà thôi. Nếu tôi có thể quay lại tìm thi thể để xác nhận, rất nhiều nghi vấn của tôi trước đó có lẽ cũng sẽ được giải đáp.

Kể từ bức bích họa trong khu mộ số bốn đến nay, có thể thấy thiết kế trước sau của nơi này nhất định đều liên kết chặt chẽ với nhau. Bức tượng nhạc kỹ này hẳn là tế phẩm bên trong bích họa, bức tượng tạc cô ấy được đặt ở chỗ này để làm một vật biểu tượng sau khi hiến tế.

Sau một lúc cũng không tìm được manh mối gì, tôi cắn chặt chiếc đèn pin trong miệng, cố gắng trèo xuống đài sen. Lúc này, dưới ánh đèn pin quét qua, đột nhiên tôi phát hiện các rãnh của bức phù điêu lúc mới đầu màu xám tro, nay đã chuyển sang màu đỏ như máu.

Vừa rồi tôi bận bịu cứa chảy máu tay, không có thời gian kịp xử lý vết thương, máu theo ngón tay chảy xuống rãnh, chậm rãi chảy về phía đế tượng.

Không biết vì sao, tôi bất chợt nhớ tới bức tường hút máu bên trong cánh cửa bằng đồng ở Mặc Thoát. Thần xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại nằm xuống quan sát xem máu chảy đi đâu.

Kết quả là máu chỉ chảy được nửa đường rồi ngừng lại, nhìn thấy vậy tôi nóng lòng vội vàng vặn bình nước ra rồi đổ nước vào, cũng không biết có đánh lừa được hay không nữa.

Sau khi đổ nước vào, cơ quan chẳng có phản ứng gì, chứng tỏ nó không tiếp nhận máu giả. Tôi cũng hết cách, đành phải tìm một chỗ tốt trên lòng bàn tay rồi rạch da, lấy máu nhỏ lên trên bức phù điêu.

Trải qua một hồi như vậy, lòng tôi đã bình tĩnh hơn. Trương Hải Khách đã sống được hơn trăm tuổi, tuyệt đối là một con cáo tinh già, tạm thời sẽ không có chuyện gì lớn xảy ra với hắn. Thay vì lo lắng cho hắn, cứ lo lắng cho bản thân mình trước thì hơn.

Máu chảy được nửa phút thì dần dần tạo thành một cái đồ án dưới chân. Tôi lấy tay áo quấn vào lòng bàn tay, sau đó bật đèn flash của điện thoại và chụp một bức ảnh bao trọn toàn bộ đồ án.

Máu ở bên trong khe rãnh chảy rất nhanh, sau đó toàn bộ bị đế tượng nhạc kỹ hút hết. Bên trong đài sen bỗng phát ra một vài tiếng xiềng xích di chuyển chói tai, sau đó đài sen rung chuyển dữ dội.

Tôi đứng ở rìa đài sen, ngay lập tức bị cơ quan xô ngã, cả người bị mấy phiến đá nhô ra đụng vào đau muốn hộc cả máu. Tôi không đoái hoài gì tới vẻ ngoài chật vật của mình mà trực tiếp cầm ba lô đang đeo trên lưng bảo vệ phần đầu, sau đó lăn mấy vòng trên nền thần đạo. Lúc lồm cồm bò dậy, thử liếm chỗ hàm răng một chút thì mới phát hiện ra cả miệng đầy máu là máu, một nửa bên mặt dường như đã không còn cảm giác được gì.

Hình hai đồng tử nâng một cái lò Bác Sơn rất lớn dưới đáy đài sen đã biến hóa, hiện giờ giữa thân lò đã bất ngờ xuất hiện một cái cửa động tối đen.

Tôi xoa xoa mặt, sau đó bật đèn pin soi vào bên trong động. Thầm nghĩ lão tử đây cũng hết cách rồi, là họa hay là phúc thì tùy vận số. Nhà họ Ngô làm việc đào đất này chỉ sợ cũng không tích lũy được nhiều công đức. Rất rõ ràng, con đường này đã mở ra vì tôi, không đi xuống tìm tòi một phen thì quả thực cũng thẹn với ông nội của tôi trên thiên đường.

Cửa hang rất sâu, có một bậc đá để đi xuống, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách ở sâu bên trong. Tôi đánh dấu ký hiệu dò đường lên trên nền gạch, đề phòng Trương Hải Khách sau khi thoát ra lại không biết tôi đi đâu, sau đó kiểm kê lại đồ đạc trong ba lô, cố gắng gói ghém đồ đạc càng nhẹ nhàng càng tốt.

Đồ trong ba lô phần lớn là thức ăn và nước uống, kèm theo một con dao nhỏ lúc mới đầu mang theo, nhìn thế nào cũng thấy điềm xấu. Kế cửa động có vài viên gạch vương vãi khắp nơi, tôi chọn một viên lớn cầm ở trong tay, lúc này trong lòng mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Sau khi làm mọi việc xong xuôi, tôi chuyển ba lô ra đeo trước ngực, sau đó khom người chui vào trong động. Độ ẩm trong động rất cao, ánh sáng từ huỳnh thạch len lỏi qua các khe hở. Sau khi tiến vào trong vài bước, tôi tắt đèn pin đi, cố gắng để mắt thích nghi với ánh sáng huỳnh quang mờ nhạt.

Thềm đá không dài, đi chừng mười bước là có thể đi tới điểm cuối, ngay sau đó là vài khúc cua hẹp. Lâu rồi tôi không hành động một mình trong hoàn cảnh như thế này, vừa đi vừa nín thở, cảm giác giống y như kẻ trộm vậy. Nghĩ đến đây, tôi không khỏi bật cười.

Đúng lúc này, trong màn đêm mơ hồ phía trước kia đột nhiên xuất hiện một vật gì đó đi tới đây. Tóc gáy tôi ngay lập tức dựng đứng lên, tôi cầm gạch trong tay rồi lùi về phía sau từng bước một, rít lên nói: "Ai đấy?"

Tôi còn chưa dứt lời thì một cơn gió mạnh đã ập qua, thoáng cái đã bắt được cánh tay của tôi. Tôi thầm nghĩ, mẹ nó nữa, chẳng biết là người hay là quỷ, hôm nay thế nào lại gặp phải ông đây. Tay kia của tôi ném viên gạch ra ngoài, nó đập mạnh vào vách hang, vậy mà lại ném trượt.

Hắc Hạt Tử đã dạy tôi vài chiêu vật lộn rồi, có một số thủ thuật linh hoạt đặc biệt dùng để đối phó với tình huống khẩn cấp trong tình trạng tầm nhìn bị hạn chế. Mắt ai cũng không nhìn thấy, để xem ai lợi hại hơn ai.

Thấy việc đánh lén không thành công, tôi rút con dao găm từ trong người ra, đồng thời cái tay bị bắt được kia hất ngược ra sau, nắm chặt lấy cánh tay người nọ, định dùng một chiêu gạt ngã hắn.

Nghĩ thì hay lắm, vừa mới nhúc nhích, hắn đã đánh bay con dao, xoẹt một đường ở cổ tay tôi. Tôi không nhịn được thầm chửi đổng trong lòng, mẹ kiếp, con bánh tông này thân thủ cao siêu như vậy, đoán chừng đời trước là truyền nhân của phái Võ Đang cũng nên.

Dĩ nhiên chỉ là nói vui chút thôi, bánh tông làm sao có thể linh hoạt được như vậy, đây chắc chắn là người sống. Tôi định đá thử một cái thì ngay lập tức đã bị hắn chế trụ. Tôi có thể nhìn ra rằng đối phương không muốn làm tôi bị thương, hoặc cũng có thể là hắn chưa nghĩ ra cách gì để đối phó tôi.

Lúc này tôi đã hơi mất kiên nhẫn, biết bản thân đang đối mặt với một người sống, những lo lắng còn sót lại trong tôi cũng tan thành mây khói. Tôi móc cái bật lửa từ trong túi áo ra. Đá đánh lửa kêu "bùng" một cái, suýt nữa đã đốt cháy mất bộ lông mày.

Khi ngọn lửa bùng lên, bên tai tôi đột nhiên vang lên giọng nói của Muộn Du Bình: "Ngô Tà?"

Lời tác giả: (*) Giống như động vật có vú, chẳng hạn như mèo và chó đi bằng ngón chân, trong khi gia súc và cừu đi bằng móng guốc. Trên thực tế, đầu gối của động vật hướng về cùng một hướng với con người, nhưng do cấu trúc khác nhau của các chi dưới nên có vẻ như đầu gối bị cong về phía sau. Đây là một lưu ý nhỏ để tránh gây hiểu lầm cho mọi người,