Biểu Tượng May Mắn Của Lão Đại Là Hồ Ly

Chương 15: Luật trời bất dung




Hàn Nghiên Vũ nằm dài nói chuyện phiến đến lúc nghe thấy tiếng gõ cửa.

Cô đi ra mở cửa thấy hắn đang bê khay đồ ăn cô đành nói lời chào tạm biệt với Lâm Nhã Trúc " Thế thôi nhá cúp máy đây! Nhớ giữ gìn sức khỏe."

"... " Hàn Nghiên Vũ

"....." Tư Phong Miên

Hai người bốn mắt nhìn nhau không ai lên tiếng trước quả thật đều rất khó mở lời.

Hàn Nghiên Vũ quay người đi vào hắn cũng đi theo sau cô.

Mặc dù hắn là người ở trong thế giới mà bất cứ một ai nghe tên cũng phải sợ thế nhưng đứng trước cô hắn không là gì cả. Lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy sợ hãi trước vũng máu và tiếng la hét thất thanh.

Dường như chính Hàn Nghiên Vũ là tấm gương phản chiếu lại mặt tối của chính hắn vậy.

" Đồ ăn anh để đây ăn đi khi còn nóng! " hắn đặt khay đồ ăn lên bàn.

" Ừ! " Hàn Nghiên xuống ghế vớ lấy cuốn sách lên cạnh giở ra xem.

Cạch!

Cánh cửa cứ thế đóng lại mặc dù cả hai người đều muốn nói nhưng lại thôi.

Hàn Nghiên Vũ nhìn đồ ăn nóng trên bàn nóng hổi không kìm được liền gắp ăn ngon lành.

Tư Phong Miên xuống tầng ăn cùng con trai thi thoảng ngước lên tầng.

Phải mất một lúc lâu Hàn Nghiên Vũ mới xuống tầng trên tay bê khay đồ ăn xuống.

" Hai người ăn tiếp đi! Tôi có việc ra ngoài một lát. "

" Trời đang mưa và bị đá chắn đường em đi kiểu gì? " Tư Phong Miên nhìn ra ngoài trời mưa trắng xóa chắn hết tầm nhìn không hề thích hợp để đi ra ngoài.



" Anh đừng quan tâm đến mấy chuyện này! " nói xong cô đi thẳng ra ngoài không thèm nghe lời khuyên của Tư Phong Miên.

Hàn Nghiên Vũ cầm ô đi trong mưa rất rất lâu đến một chân núi cô liền dừng lại đi vào trong hang.

Một người đàn ông cả người độc một thân đen trên người toát ra một luồng khí lạnh lẽo.

" Người còn dám đến đây? "

'' Ừ '' Hàn Nghiên Vũ không những không sợ mà còn đi đến gần.

'' Ngươi coi lời ta nói là bọt biển à? Còn không mau cút về! ''

'' Không thích đấy! '' Hàn Nghiên Vũ ngồi xuống bên cạnh mỏm đá bên cạnh.

'' Ngươi cảm thấy ngươi sống đủ lâu rồi à? ''

'' Ừ! ''

'' Nha đầu này! Ngươi ăn nói kiểu gì vậy?

'' Không đùa nữa. Hôm nay con đến chỉ để hỏi một số chuyện thôi! ''

'' Ngươi mà cũng biết hỏi á? Lại còn đi vào thời tiết xấu như thế này? Không cần hỏi cũng biết ngươi tính xin độc dược của ta hả? "

'' Không! Con đến hỏi thật mà. "

" Hỏi gì? "

'' Con chỉ muốn hỏi là có luật trời đối với loài như con không? ''

" Có! "

" Lưới trời tuy thưa mà rộng nhưng khó lọt. Luật nhân quả không chừa một ai. Năm xưa Tô Đát Kỷ quyến rũ đàn ông hại nước hại dân khiến mất nước nhà tan kết quả bị đánh hồn phi phách tán. "

" Ngươi hỏi vậy để làm gì? "



" Không có gì! "

" Đừng làm gì dại dột nghe chưa. Ân oán có thể trả nhưng những người không liên quan tuyệt nhiên không được động vào. "

" Chuyện của con người không được động tay vào nếu không hậu quả khó lường. "

" Dạ con biết rồi! "

" Biết là tốt! Cần lấy thuốc rồi về đi! "

" Ơ kìa!...."

Hàn Nghiên Vũ bất lực nhìn người đó rời đi. Trên đường đi về cô nhìn con đường phía trước một màu trắng xóa.

Cạch!

Cô gập ô đi vào nhà căn nhà vẫn vậy yên tĩnh. Hàn Nghiên Vũ bước từng bước nhẹ nhàng lên tầng đột nhiên có tiếng nói từ đằng sau vang lên.

" Hàn Nghiên Vũ! "

" Gì? " cô quay đầu lại nhìn

" Tư Mặc Hạ, thằng bé sốt mất rồi! Em có thuốc không? "

" Không có! "

" Vậy có gì để giảm sốt không? "

"...." Hàn Nghiên Vũ vốn ghét trẻ con nhưng cũng không đến nỗi thấy chết mà không cứu.

" Tôi qua phòng nó một chút! "

Hàn Nghiên Vũ rẽ sang phòng thằng bé đi đến bên cạnh một luồng sáng nhè nhẹ ấm áp hiện lên cơn sốt của đứa bé cũng theo đó mà biến mất.