Biểu Tượng May Mắn Của Lão Đại Là Hồ Ly

Chương 14: Mày tới số rồi con!




Hàn Nghiên Vũ tức giận đến hiện nguyên hình từ phía rừng xuất hiện một nhóm người mặc đồ đen trên áo của mỗi người có một ấn ký khiến cô không thể nào quên được.

Hàn Nghiên Vũ xù lông lùi về sau vài bước ánh mắt hung dữ nhìn đám người họ.

Rầm!

Một người mặt đồ đen đạp đổ cánh cửa xuống

" Chào nhóc con! Lâu rồi không gặp đã lớn như thế này rồi à! "

" Cút ngay! "

" Chào hỏi không thích lại thích động thủ hả? "

" Cần tôi nhắc lại sao? "

Rầm!

Hàn Nghiên Vũ dùng đuôi quật ngã người đàn ông đó.

" Ranh con! Nhẹ không nghe lại thích nặng! "

Tên đó trực tiếp tấn công cô bằng dao găm, nhìn thôi cũng biết là sát thủ.

Hàn Nghiên Vũ mấy năm sống với Hứa Gia Đinh thân thủ cũng có thể coi là ngang bằng với hắn.

" Khá lắm! "

Hàn Nghiên Vũ giơ chân đá thẳng vào bụng hắn.

Tư Phong Miên nhìn thấy cũng muốn ra giúp nhưng lại bị cản bởi thuật ẩn thân của Hàn Nghiên Vũ khiến hắn bất lực đứng nhìn cô đánh nhau cùng đám người áo đen kia.

Hàn Nghiên Vũ ghét nhất là bị phá giấc ngủ hai là động vào những người cô trân quý nhất vì thế những tên ngu xuất này đánh với cô lúc này không khác gì lao đầu vào chỗ chết khởi điểm của những thi thể bắt đầu từ tên cầm đầu.



Sau khi nhìn ra điểm yếu của tên cầm đầu nhóm Hàn Nghiên Vũ dùng móng vuốt sắc nhịn của mình xuyên thẳng qua ngực hắn nơi quả tim đang đậm cô túm lấy giật ra khiến hắn chỉ kịp rên lên một tiếng thảm thiết rồi chết.

Asaaaaa!

Quả tim trên tay cô vẫn đập máu nhỏ ra từ kẽ tay nhỏ xuống sàn từng giọt. Nhìn thôi cũng thấy choáng váng, sợ hãi ấy vậy mà Hàn Nghiên Vũ lại cười một cách quỷ dị khiến đám người còn lại sợ xanh mặt.

" Sợ gì chứ! Lên đi, nó chỉ dọa chúng ta thôi! "

Giây sau khiến hắn hối không kịp vì câu nói đó. Chỉ với một đòn cô đã lấy được đầu hắn tung lên tung xuống trong tay, máu bắn lên gương mặt xinh đẹp của cô.

Đám người còn lại bị dọa cho lùi hết về sau.

Hàn Nghiên Vũ cười một cách ma mị chậm rãi bước từng bước về phía đám người đó " Chúng mày tới số rồi con! "

Tư Phong Miên mặt mày trắng bệch sau khi thấy cảnh tượng đó. Hắn cũng giết vô số mạng người nhưng chưa bao giờ dùng tay không moi tim và bẻ cổ người ta bằng tay không như cô cả.

Nhìn khẩu hình miệng của cô hắn lạnh sống lưng.

~ 15 phút sau ~

Phòng khách trở thành một mớ hỗn độn khắp nơi toàn là máu đúng nghĩa đen. Thi thể ở khắp nơi tứ chi và nội tạng rải rác trên sàn nhà một khung cảnh khiến người nhìn vào cảnh thấy kinh hãi.

Tư Phong Miên dù tâm lý có vững đến đâu đứng trước cảnh này chân tay cũng nhũn ra lùi lùi về sau.

Cho đến khi không còn bóng người nào nữa Hàn Nghiên Vũ mới dừng lại nụ cười đầy thỏa mãn khiến hắn rùng mình.

" Chậc! Một lũ ngu xuẩn nghĩ gì lại đến đây mà không có tên đó chứ? " cô liến lòng bàn tay đầy máu ánh mắt sắc lạnh đến rợn người.

Tách!

Cô búng nhẹ tay toàn bộ thi thể bỗng hóa thành tro bụi biến mất trong nháy mắt. Căn phòng cũng khôi phục được nguyên vẹn như chưa hề xảy ra chuyện.



Hàn Nghiên Vũ xoay người đi lên tầng nhìn thấy hắn đang đứng ở cầu thang cô cứ thế lướt qua.

Tư Phong Miên lùi lại vài bước nhường đường cho cô, hắn muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Hàn Nghiên Vũ tắm xong ngồi nghịch điện thoại thấy cuộc gọi nhỡ của Lâm Nhã Trúc cô bèn gọi lại.

Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy.

" Alo! "

" Khỏe không? " Hàn Nghiên Vũ nghịch nghịch mấy lọng tóc của mình.

" Tao ổn! Còn mày! "

" Vẫn vậy! "

" Bao giờ nghỉ qua đây chơi với tao. "

" Dạo này khá bận hơn nữa tao đanh học tiến chỉ khó mà sang đấy được. "

" Vậy sao? "

" Ừ! Ở bên đó không lạ nước chứ? "

" Có chứ! Ốm mất tuần liền! "

" Bên đó bạn bè ổn chứ? "

" Tàm tạm! "

"... "

Hai người buôn chuyện gần hai tiếng đồng hồ.