Biển Tình Chỉ Một Mình

Chương 28: Bản nhạc cũ




Có những kí ức cố kìm nén mãi cũng chẳng phải cách hay, có những điều dù không muốn đối mặt thậm chí rất muốn quên đi nhưng trái tim ấy cứ vậy mà khao khát chạm đến, tình yêu ấy cứ thế muốn nảy mần dù vật có đổi, sao có dời sự hiện hữu ấy có lẽ vẫn ăn sâu trong tiềm thức, vẫn sống trong bóng hình này.

"Phía xa bờ.

Có hay rằng

Vẫn một người. Đứng đợi mãi, một người

Sóng xô bờ, mà con tim chẳng hay điều gì

Cứ vậy mà đi không một lời biệt ly

Để rồi mất! Mất! Mất nhau cả đời thương nhớ

Để rồi ai biết rằng

Trái tim này vẫn nhớ mỗi người

Lòng này đau nhói

Phút người vội quay đi

Lòng này thắt lại

Khi người chẳng còn lưu luyến chi."

Cứ vậy, từng giai điệu ấy vang lên tôi không rõ mình đã ngồi ở đây bao lâu rồi và bài hát đó đã mở đi mở lại bao lần rồi. Mặc cho thời gian cứ vậy trôi tôi cứ nghĩ về điều đó. Qủa thật nơi đây, Hồng Châu này tôi không nên đến cũng như không nên ở lại vì càng ở lâu vết thương ấy lại càng sâu khi nỗi đau cứ vậy mà khơi mau.

Phía bầu trời đã tắt nắng từ bao giờ, những đèn đường khắp phố xá đã bật sáng lung linh. Cuối cùng tôi cũng đứng dậy và đi về phía quầy thanh toán vì tôi muốn mua đĩa hát này nhưng nhân viên ấy đã nói:

- Thật xin lỗi quý khách như mặt hàng này chúng ta đã hết rồi ạ. Chỉ còn duy nhất một bộ để phát cho quán thôi ạ.

Nghe vậy tôi thì hụt hẫng vô cùng nhưng tôi lại muốn hỏi:

- Có thể nào bán được không ạ? Tôi sẽ mua với giá cao hơn chút cũng được.

Như một lời khẩn cầu tôi cứ vậy nhìn chằm về phía cô nhân viên và năn nỉ không ngừng. Có lẽ, vì nhìn tôi trong bộ dạng mắt đã sưng đỏ lên và mũi hay sụt sịt hoặc có lẽ cô ấy đã biết được cảm xúc của chính tôi lúc này và hơn hết, nhận thấy tấm chân tình của tôi với bộ đĩa đó nên đã quyết định lấy nó ra và đưa cho tôi.

Cầm đĩa nhạc trên tay, tôi vừa vui mừng vừa hạnh phúc nhưng một phần cảm xúc đau khổ cứ lần lượt hiện hữu. Cứ như tôi cứ mãi xem nó, mua nó có lẽ tôi sẽ phải chịu đựng thêm bao lần đau, bao lần thất tình. Nhưng tôi can tâm tình nguyện vì tôi thật lòng muốn có được dù kết quả thế nào.

Nhìn thấy chiếc xe của Thế Mạnh vẫn còn đậu ở đó, tôi thật lòng không nghĩ anh ấy lại đứng đợi lâu như vậy. Đi nhanh lại tôi thấy Thế Mạnh đang xuống xe và mở của mời tôi vào.

Vừa ái ngại vì mình đã để thư ký chờ lâu vừa lo lắng về cảm xúc của anh ấy. Tôi đi lại và nhanh chóng cúi đầu rồi nói:

- Thành thật xin lỗi anh. Tôi không nghĩ anh lại chờ tôi.

Thấy hành động đấy, Thế Mạnh lúng túng rồi nói:

- Không sao đâu. Cô Vân Thảo đừng lo, thật sự là do tôi đợi chứ cô không có bắt ép. Do tôi hết thảy nên cô đừng làm thế. Tôi quý cô với lại tôi nhận được lệnh của ông chủ nên phải làm cho tốt.

Nghe hai từ “ông chủ” tôi mới chợt nhớ đến vụ cuốn nhật kí nó cũng là điều mà tôi hao tâm tốn sức quay trở lại đây. Chợt giật mình vì nhận ra đã hơn 7 giờ tối. Tôi nhanh chân vào xe và nhờ vả Thế Mạnh:

- Thư ký Mạnh, anh có thể lái nhanh một chút nhé. Vì tôi đã lỡ cuộc hẹn với ông ấy rồi.

Thấy tôi lúng túng rồi lại lo lắng. Tay không ngừng bám vào nhau, trán cũng trực trào mồ hôi. Nên Thế Mạnh đã nhẹ nhàng nói với tôi cũng như khuyên tôi không nên quá hoảng loạn như vậy:

- Ông chủ sẽ không khó chịu đâu, cô đừng quá lo với lại ông chủ có bảo ông chủ có cuộc họp.

Nói xong anh nhìn đồng hồ trên tay:

- Chắc giờ này cũng sắp xong rồi đấy. Với tình trạng như này có lẽ khi ta đến nơi cũng vừa lúc ông chủ làm việc xong.

“Làm việc” tôi nghe từ này liền nhanh chóng hỏi:

- Ý anh là ông chủ đã quay trở lại điều hành công ty rồi sao? Không phải người khác sao?

Nếu tính theo tuổi tây thì ông Cao Tuấn đã 69 tuổi nhưng giờ ông ấy vẫn còn quay lại làm việc và điều hành cả một tập đoàn với quy mô rộng lớn. Tôi nghe mà không ngờ được sự việc lại diễn ra như vậy. Chẳng trách báo đài lại đưa tin về sự trở lại của ông. Vì tôi cứ nghĩ đó chỉ là những trang tít giật gân nhằm thu hút khán giả xem đài. Nhưng tại sao lại không phải là ba của Cao Minh - Cao Kỳ sẽ tiếp quản sao.



Cuối cùng cũng đến nơi, tôi xuỗng xe và ngắm nhìn khung cảnh ở nơi đây. Vẫn như vậy, chẳng có dấu hiểu cũ đi mà ngược lại dinh thự ấy cứ vậy mà hiên ngang thể hiện sự đẳng cấp của chính mình. Dù chìm vào bóng tối nhưng dọc con đường đi vào nhà cứ vậy mà sáng đèn lung linh.

Nhìn xung quanh của nơi đây vẫn không thay đổi quá nhiều. Nếu để nói thay đổi lớn nhất có lẽ là vườn hoa giấy đã nở rộ vào mùa.

Mang một màu hồng đậm cứ vậy mà tỏa sáng trong ánh sáng của đèn khiến cho nó trở nên căng tràn sức sống.

- Con đến rồi sao?

Tiếng của ông cụ vang lên. Tôi nghe vậy vội quay lại nhìn và thân hình khỏe khắn của ngày nào nay đã có những mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt. Từng bước di chuyển về phía tôi, những bước đi đã có phần run rẩy của tuổi già. Tay cũng chống chặt vào cây gậy cạnh mình.

Tôi vì lo ông mệt nên đã nhanh chạy đến và cúi đầu chào.

Ông thấy tôi vui mừng hiện rõ và không đợi tôi phải ngóng chờ ông đã vào thẳng vấn đề:

- Cuốn nhật ký ta vẫn chưa đụng vào và nó vẫn còn đang ở trong phòng của Cao Minh. Con có thể lấn được rồi.