Biển Tình Chỉ Một Mình

Chương 27: Nuối tiếc




“Chuyến bay sắp hạ cánh, đề nghị quý hành khách ngồi ngay ngắn…”

Âm thanh thông báo vang lên khiến tôi giật mình tỉnh giấc. Đôi mắt mơ màng vì còn buồn ngủ tôi chớp chớp rồi nhìn xung quanh, chợt tôi thấy yết hầu của ai đó, mùi thơm nhẹ từ người tỏa ra và tôi cảm nhận hình như mình đang dựa vào cái gì đó.

Tôi đoán chắc rằng mình đã lỡ tựa đầu vào người của người ngồi bên cạnh vừa lo sợ vừa ngại ngùng. Tôi chẳng dám nhìn lên cũng không dám nhúc nhích ngồi dậy.

Bỗng âm thanh ở phía đỉnh đầu vang lên:

- Xin lỗi nhưng cô có thể…

Chưa để cho anh ta nói hết tôi đã bật dậy và cúi đầu:

- Thành thật xin lỗi anh, tôi không cố ý nhưng mà xin lỗi anh rất nhiều.

Cảm xúc tôi lúc này hỗn loạn vô cùng, vừa hạnh phúc sau giấc ngủ đấy nhưng giờ đây phải đối mặt với khoảnh khắc này. Tôi không dám nhìn thẳng vào anh ta chỉ có thể nhìn phần vai tôi dựa vào ngủ, tôi muốn tìm xem tôi có để lại kỳ tích khi ngủ không.

- May quá!

Bất chợt từ cảm thán ấy vang lên và không may anh ta đã nghe được. Tôi biết anh ta đang nhìn tôi cũng như cảm nhận được sự khó hiểu của người đàn ông ấy nhưng chẳng biết giải thích như thế nào, định lại nói lời xin lỗi thì

“Rầm”

Âm thanh vang lên đồng thời cả chiếc máy bay rung lắc mạnh mẽ cùng với đó nhiều hành khách không trụ được mà xém ngã về phía trước. Tôi không kịp định hình cùng với đó lực cũng không trụ nên cứ vậy tôi mạnh mẽ ngã về phía trước và tôi nghĩ rằng có lẽ đầu mình sẽ đập lên phía ghế trước nên lo sợ đến mức nhắm mắt lại và nín thở.

Không có điều gì xảy ra như tôi đã đoán, chẳng đau đớn như tôi nghĩ ngược lại cơ thể tôi hình như đang ngã về phía mềm mại nào đó và hơn thế eo tôi có thứ gì đó bị siết chặt nhưng nó không phải là dây an toàn.

Cuối cùng cơn rung lắc cũng dừng lại, tôi cũng nhẹ nhàng mở mắt và gương mặt đang bị che bởi khẩu trang và mắt kính cứ vậy gần trước mặt tôi.

Một lần nữa chỉ muốn tìm chiếc lỗ để chui xuống, tôi thật không ngờ mình lại phạm sai lầm tận hai lần và hình như vẫn không có ý định sửa đổi.

Như biết được tôi định nói gì, anh ta nhanh chóng nói trước và tay đặt ở eo tôi cũng buông ra:

- Thật thất lễ vì đã làm vậy.

Tôi nghe thế nhanh chóng lắc đầu rồi xua tay bảo anh:

- Đừng vậy, anh không có lỗi gì đâu do tôi hết. Tôi mới nên xin lỗi anh lần nữa.

“Thành thật xin lỗi quý khách vì sự cố vừa rồi. Mong quý khách thông cảm và chúng tôi sẽ cố hoàn thiện trong những lần bay sắp tới.”

Lúc đáp xuống do dùng lực quá mạnh nên sức va chạm với mặt đất làm tạo ra vật cản lớn nên mới dẫn đến sự việc như vậy. Dù biết là sự cố nhưng nhiều người cũng không ngừng phàn nàn về chuyến bay. Cũng phải, việc đó thật sự rất đáng sợ và nguy hiểm cũng may nó đã ở gần mặt đất nên trường hợp ở trên cao có lẽ sẽ gây hoang mang, nguy hiểm cho mọi người.

Tôi vừa được tiếp viên lấy hành lý giúp, nhiều người che lấn đi trước cuối cùng cũng đến lược tôi đi. Chợt nhớ đến người đàn ông lúc nảy đã giúp tôi, tôi quay đầu định nói lời cảm ơn lần nữa thì anh ta không còn thấy đâu nữa. Tôi cố ngó nghiêng tìm kiếm ở phía sau nhưng bóng dáng đấy vẫn không có.

“Nuối tiếc”

Là cảm giác tôi đã nghĩ đến đầu tiên. Tôi cảm thấy rất tiếc vì không thể gặp anh ta nhưng điều làm tôi bận tâm hình như tôi đang tiếc vì một điều gì đó rất lạ. Lý trí tôi rất muốn nhìn thấy anh ta, linh cảm tôi mách bảo tôi phải gặp được anh ấy nhưng tôi vẫn không thể tìm được. Nhìn lại viên kẹo vẫn còn đang cầm dang dở trên tay, tôi suy nghĩ một hồi rồi quyết định cất nó vào túi xách và nhanh chóng rời đi.

- Không tặng được rồi.

Cứ vậy, bóng dánh nhỏ nhắn với đnag kéo vali đi ra khỏi chuyến bay vẫn còn đọng lại trong đôi mắt của người đàn ông đó, dù bóng dáng càng lúc càng xa dần nhưng anh ta vẫn nhìn mãi, ngắm mãi. Chân rất muốn bước đến, tay rất muốn ôm chặt nhưng lý trí quyết không cho phép, tim rộn ràng như muốn nổ tung nhưng lòng đã dặn không thể. Chỉ được phép từ xa ngắm nhìn một cách nhớ nhung như vậy.



Vừa ra khỏi cổng sân bay thì một chiếc xe đã xuất hiện trước mặt tôi. Đó không ai khác chính là thư ký của Cao Minh - Thế Mạnh. Anh ta nhanh chóng xuống xe và chào hỏi tôi:

- Thảo Vân, cô vẫn khỏe chứ?

Anh ta vừa cười hỏi vừa đi lại lấy hành lý của tôi bỏ vào trong cốp xe. Tôi cũng nhanh chân đi lên phía sau xe ngồi vào và khi anh ta bước vào xe lần nữa, tôi đáp lời:

- Tôi vẫn tốt, anh ổn không?

Nghe tôi hỏi anh ta cười cười rồi đáp:

- Tôi dạo này bận lắm nhưng mà nghe tin cô đến Hồng Châu nên đã xin chủ tịch đến rước cô.

“Chủ tịch” chẳng phải Cao Minh mới là chủ tích của Thế Mạnh anh ta sao nhưng anh ta vừa mới nói xin phép chủ tịch vậy thì:

- Thế Mạnh, anh bảo chủ tịch là thế nào?

Bỗng giọng hỏi của tôi có lớn tiếng hơn so với lúc nảy đã khiến Thế Mạnh vội khó xử nhưng rồi cũng nhanh nhảu giải thích rõ:

- À, thì là chủ tích Cao Minh của tôi đấy. Dù anh ấy đã không còn nhưng tôi làm chuyện gì cũng xin phép anh ấy trước cả.

Thì ra là vậy, tôi cứ nghĩ mình sẽ có hy vọng nhưng không. Ngã lưng về phía sau, tôi nhắm mắt lại và chợt rơi vào suy tư. Hình như Thế Mạnh cảm thấy bản thân đã gợi lại kí ức buồn cho tôi nên anh ta quyết định không nói tiếp chuyện đó mà xoay nhanh cảm xúc trở nên vui vẻ và hỏi tôi:

- Cô ăn gì chưa? Tôi đưa cô ăn nhé.

Biết anh ta có lòng cũng như muốn tôi tốt hơn nhưng tôi lúc này chẳng có hứng thú đến việc ăn uống nên đã vội từ chối và không khí cứ thế rơi vào yên tĩnh.

Rơi vào vòng suy nghĩ của riêng mình, tôi nhìn xung quanh thành phố từng chút kỉ niệm ùa về khi chúng tôi đi qua những địa điểm quen thuộc ấy. Thật khó để quên đi một thứ giờ tôi mới thật sự hiểu, thật đau khi phải chấp nhận buông bỏ, giờ tôi mới hay và thật tiếc khi nhiều điều chẳng thể níu được.

Nhẹ nhàng nhấn nút để hạ cửa xe xuống, tôi ngó về phía tiệm bán đĩa nhạc quen thuộc. Bỗng giọng nói tôi vang lên:

- Dừng lại!

Âm thanh ấy đã khiến cho Thế Mạnh chợt giật mình và tay gấp gáp dừng xe lại và quay lại nhìn tôi đang mở cửa bước ra ngoài một cách gấp gáp đi về phía cửa hàng bán đĩa.