Biển Tình Chỉ Một Mình

Chương 17: Nhiều người đau




- Nếu con muốn đi theo tình yêu vậy cứ đi đi. Nếu con cứ như vậy mãi để ba mẹ buồn thì con cứ làm đi. Ba sẽ không bao giờ cản nữa, nếu con cho đó là hạnh phúc vậy cứ việc làm. Không ai lại chết khi thiếu một người cả, ba biết con yêu người đàn ông đó nhưng con có nghĩ đến mình không? Có nghĩ đến cảm xúc của người làm ba làm mẹ này chưa?

Tôi ngã khuỵu ra đất được mẹ chạy lại ôm, chị tôi can ngăn ba không ngừng nhưng những âm thanh ba nói, tiếng lòng của đấng sinh thành vang lên rồi tiếng mẹ khóc nghẹn thì tôi, tôi thấy mắt chị đỏ hoe, ba tôi cũng rơi lệ nó khiến tôi đau lắm.

Đau hơn cả việc khi nghe tin Cao Minh anh ấy mất nữa vì nó không còn là mảng của tình cảm mà tôi cảm nhận rõ dòng máu ruột thịt đã vì tôi mà đau khổ đến vậy.

- Ba cứ la con đi, ba mắng con nữa đi ba. Con bất hiếu, con có lỗi với mọi người nhiều lắm!

Âm thanh ấy vang lên ba tôi bất động nhìn chằm vào tôi và rồi cái ôm đã rất lâu của tôi với ba đã diễn ra. Ba ôm chầm lấy tôi và tôi nghe rõ tiếng ba khóc rồi. Ba có lẽ đã vì tôi mà chịu đựng nỗi đau này.

Chẳng phải khi rời đi lòng này không còn nhớ mà tôi học được cách chấp nhận mọi thứ diễn ra và trân trọng hiện tại mình đang có. Có lẽ, tôi và Cao Minh đủ duyên để gặp nhau nhưng không có nợ để bên nhau lâu dài. Dù vậy, anh ấy bình yên, còn hiện hữu ở cuộc đời này đã là hạnh phúc.

Hơn ba ngày nghỉ phép để bản thân bình tâm hơn tôi đã thấu đáo mọi việc cũng như những dòng tâm sự trong mình được trải lòng phần nào cũng khiến tôi nhẹ nhõm hơn nhiều.

Tay bật nhẹ vào máy cát xét cũ của ba và mở đến kênh yêu thích của mình bao năm qua. Dù cuộc sống có hiện đại, đổi mới đến cỡ nào nhưng riêng tôi, có những nét mộc mạc, giản dị mà cả đời này tôi vẫn sẽ giữ lấy.

Vẫn là tiếng nói nhẹ nhàng của nữ biên tập viên Lan Anh. Đây là người con gái đã truyền động lức cũng như đưa đến những năng lượng thay đổi rất nhiều trong nhận thức và suy nghĩ của chính tôi.

Từng chút, từng chút giọng điệu ấy lại vang lên như một sợi lông vũ chạm nhẹ vào nơi nhảy cảm ấy để khi từng từ phát lên như chính tâm tình của tôi vậy.



“Chẳng ai lại không muốn có tình yêu nhưng nhiều điều quá đau lòng, khi yêu ta cảm nhận được biển rộng, ta thấy được sự mênh mông của những nhịp sóng hạnh phúc nhưng rồi cơn thỏa lấp ấy qua đi ta lần nữa rơi vào tĩnh mịch chẳng phải vì lý trí ta không đủ hay con tim còn chưa khát khao mà nhiều điều quá lâu sẽ dần phai màu. Tịnh cảm cũng sẽ thế, đủ lâu đủ thấu nhưng chính đủ lâu cũng khiến ta khó quên mau. Rồi ta sẽ quên, ta sẽ học cách buông bỏ chỉ là thời gian sẽ dài.”

........

- Chúng tôi đã cố gắng hết sức, mong người nhà không quá đau lòng.

Lời nói ấy vang lên khiến cả căn phòng trở nên yên lặng đến đáng sợ. Ông Cao Tuấn nghe thế chẳng còn sức để cầm gậy nỗi mà phải nhờ sự giúp đỡ của các vệ sĩ bên cạnh. Từng bước đi về phía đứa cháu của mình, nhìn ngắm đứa cháu ông đã chăm sóc từ nhỏ, nuôi nấng và xem nó báu vật thì hôm nay nó lại đáng tội khi nhẫn tâm rời xa ông. Nó lại hỗn xược đến mức mất trước cả ông luôn rồi.

Đôi tay về đầy vết đồi môi đang không ngừng run rẩy khi chạm vào cơ thể đã lạnh cóng vì chẳng còn hơi sức sưởi ấm, nhìn đôi mắt đã nhắm mãi của Cao Minh và cơ thể chẳng còn động đậy ông không còn cách nào đối diện nữa rồi. Cháu trai của ông chỉ vừa mới quay về bên ông một chút thôi sao nó lại nhẫn tâm rời xa ông mất rồi.

Chẳng còn từ gì diễn tả giây phút này, người đàn ông với mái tóc bạc trắng cả đầu đã rơi lệ khi về già. Ông đã khóc rồi, nước mắt ông tuôn vì sự việc khiến ông chẳng còn đủ bình tĩnh để kìm nén và sự cô đơn, lạc lõng, tĩnh mịch đã vồ lấy thân già này rồi.

Tin tức được truyền nhanh ra ngoài, nhiều trang báo cũng nhanh chóng đưa tin tức nóng hổi này đến với các kênh, đài. Cái chết của tống giám đốc trẻ của tập đoàn M.V đã để lại cú sốc lớn cho rất nhiều người và họ vẫn chưa thể tin được đó chính là sự thật.

Cao Tuấn ông vô cùng tức giận những con người chẳng màng đến cảm xúc của người khác mà cứ len lỏi, tìm kiếm rồi đào bới vụ việc này lên.

Ngồi bất động trên chiếc ghế dài, ông không ngờ kết thúc của cháu mình lại đau lòng đến vậy. Chính ông lại không thể tin vào mắt mình khi những con người bất nhân như thế lại có thể đến dự đám tang của cháu ông một cách vui sướng như vậy.

Không kìm được cơn tức giận, bộc phát của mình ông dùng chiếc gậy mình dùng thường ngày đi thật nhanh về phía cặp vợ chồng ấy rồi thẳng tay vun lên.