Biển Tình Chỉ Một Mình

Chương 16: Kẻ điên trong tình yêu




Chẳng phải người ta nói khi yêu con tim sẽ trở nên khao khát cạnh bên họ rất nhiều sao, không phải khi lòng vẫn nghĩ về ai đó tâm này lại rộn ràng, ngóng chờ rất nhiều nhưng vì sao khi tôi yêu họ nhưng con tim lại đau đến vậy, tâm hồn này cũng đang từng chút bị thêu rụi bởi nỗi u buồn sắp xảy ra đến đời tôi thế.

Lại mưa nữa rồi, ông trời cũng đang khóc cùng nỗi sầu với tôi sau khi người tôi yêu lại sắp rời xa tôi, tôi chẳng thể nào nhìn thấy anh ấy nữa.

Ngồi một góc ở phía hành lang, những giọt mưa cứ vậy mà tung trắng xóa vào cơ thể tôi, một mảng áo đã bị ướt bởi cái lạnh giá này nhưng sao lạnh lẽo bằng lòng tôi lúc này. Đau đớn, ứ đọng của vết thương bắt đầu rách ra thêm nhiều rồi, ai có thể vá lại chút không? Liệt ai đủ dũng khí để chữa lành sự mệt mỏi, bất lực này? Vì yêu mà như vậy có quá ngốc, vì thương mà đau mình có quá ngu si? Tôi chẳng biết nữa, tôi tự cảm thấy chính mình đang làm tổn thương mình vậy.

Gục xuống đôi tay đang ôm cơ thể nhỏ bé này, tôi đã thiếp đi lúc nào không hay nhưng trong lúc đấy tôi đã nghe được giọng nói của anh ấy và cơ thể tôi đã ngửi được mùi hương quen thuộc của anh:

“Em đừng đau lòng nữa nhé, anh đi rồi sẽ về sớm thôi.”

- Khôngg!

Giật mình tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trong phòng bệnh, bàn tay phải đã bị kim đâm đau đến mức nhăn mặt nhưng nó khiến tôi biết được bản thân đang tỉnh chứ không phải mơ.

Tại sao tôi lại ở đây vậy, tôi còn nhớ bản thân vẫn đang ở phía hành lang mà sao giờ lại nằm trên giường bệnh và bàn tay được truyền nước biển. Một sự mơ hồ hiện hữu trong tôi và câu nói lúc nảy nữa đó có thật sự là giấc mơ hay chỉ do tôi tự tưởng tượng ra.

Nhưng không thể nào, tôi có thể cảm nhận được sự chân thật của nó thấy được sự va chạm trong thời điểm đó nhưng quá khó để xác định đấy là hiện thực vì lúc này ở nơi đây chỉ có duy nhất mình tôi mà thôi.

Lạ vậy! Mọi người đâu hết rồi sao chẳng có ai thế. Căn phòng này tôi nằm hình như là phòng riêng nhưng ai đã đưa tôi vào đây. Ba tôi? Mẹ tôi? Hay Thảo My chị gái tôi? Nhưng nếu họ đưa tôi vào cũng không đến mức đưa vào phòng xa hoa, sang trọng và rộng lớn đến như vậy.

Mọi thứ trong căn phòng tổng thống này thật sự rất đắt đỏ vậy thì sao gia đình có thể đưa tôi vào đây với lại Cao Minh anh ấy dù đang hôm mê cũng nằm ở phòng riêng nhưng không sang trọng và mắc đến thế. Mọi chuyện dường như có ẩn khúc và tôi cảm nhận được có việc gì đó đã xảy ra nhưng tôi lại không biết. Chính điểu này càng làm cho tâm trí rối bời và đầu đau nhức liên tục.

Nhìn xung quanh căn phòng chẳng có ai cả, tôi bỗng chợt có dự cảm không ổn và sự lo lắng cứ vậy ập đến hình như có thứ gì đó đang dần rời khỏi tôi, hình như anh ấy sắp đi rồi.



Tay còn lại giật mình chiếc kim ra khỏi tay phải, mặc kệ máu đang bắt đầu chảy không ngừng tôi cũng mặc kệ mà chạy nhanh lên phòng anh đang nằm với hy vọng nhìn thấy anh nhưng bên phía đó đông người làm sao. Rất nhiều người đang tấp nập, bàn tán rất nhiều.

Đi như một kẻ vô hồn, mặc cho bao chen chúc tôi cứ vậy chạy mạnh đến nhưng khi đến nơi thứ đập vào mắt tôi đã khiến tâm trí này điên cuồng và bất động. Trên chiếc giường ấy chẳng có ai, trong căn phòng đó đang có bệnh nhân khác vào ở người tôi tìm kiếm không có nữa, người tôi muốn nhìn càng không thấy.

- Đâu rồi, đâu rồi. Anh đâu rồi!

Mặc mọi người xung quanh ngắm nhìn như một kẻ điên, tôi chạy loạn vào phòng rồi tự mình lục tung mọi ngóc ngách ở đây, điên cuồng kêu gào tôi anh nhưng chẳng có phản hồi, chắng có lời đáp.

- Cao Minh, anh đâu rồi! Làm ơn trả lời em đi, một lần thôi, làm ơn đi anh.

Có bất lực, mệt mỏi có tĩnh mịch, có cô độc, tôi dường nhưu mất trí mà đi đến phía ban công nhìn thế phía bầu trời tôi thấy rõ anh ấy, nhìn thấy anh đang cười và ngoắc tay kêu tôi lại tôi cứ vậy mà đi đến không hề biết rằng nếu tiếp tục tôi sẽ rơi xuống từ tầng mười.

- Minh, đợi em đến cùng nhé. Em đang đến bên anh đây.

Từng bước, từng bước cứ vậy mà đi đến. Chỉ một chút nữa thôi, một chút xíu nữa tôi sẽ nắm được bàn tay ấy, được vòng vào cái ôm nhớ nhung kia.

Nụ cười trên môi càng hiện rõ, tôi vui mừng chạy nhanh đến nhưng hình như không ổn rồi bỗng lúc này tôi chợt giật mình và phát hiện ra bản thân đang rơi vào cảm giác ảo của chính mình tạo ra nhưng có lẽ quá muộn vì đôi chân tôi gần như mất đi thăng bằng thì một lực mạnh ở phía sau kéo tôi lại khiến tôi sực tỉnh và thấy hình ảnh của anh biến mất một cách vô hình

“Chát”

Vừa xoay lại nhìn phía sau thì một cái tát mạnh mẽ giáng xuống má trái của tôi và tôi lảo đảo ngã khuỵu xuống đất cùng với tiếng kêu lớn của mẹ:

- Thảo Vân!