Biên Thành Lãng Tử - Cổ Long

Chương 7: Sau Trước Hoàng Hôn




Hai bàn tay nắm chắc của Phi Thiên Tri Thù đã mở ra, ngón tay cứng đơ như que củi.Vạn Mã Đường đứng cạnh chiếc quan tài, mắt sáng như hai ngọn đèn nhìn trừng trừng đôi bàn tay đó. Lão không nhìn gương mặt biến thể của tử nhân, lão không nhìn những vệt máu khô quanh miệng tử nhân.Lão chỉ nhìn đôi bàn tay.Do đó, cả bọn đều nhìn đôi tay người chết như lão.Hoa Mãn Thiên và Vân Tại Thiên đưa mắt nhìn nhau nín lặng.Công Tôn Đoạn lên tiếng :- Bất quá chỉ là đôi tay người chết, có khác gì đôi tay của bất cứ người chết nàođâu.Vạn Mã Đường lên tiếng:- Có khác!Công Tôn Đoạn cau mày:- Khác ở chỗ nào?Vạn Mã Đường đáp:- Đôi tay này vốn nắm chặt lại, rồi sau đó bị người mở banh ra.Công Tôn Đoạn chớp mắt:- Làm sao thấy được ?Vạn Mã Đường giải thích:- Phàm người chết rồi, xương mà máu lạnh cứng cho nên muốn sửa đổi vị trí một khớp xương không phải là việc dễ làm. Mấy ngón tay của người này lệch lạc hầu như gãy, mà nơi các đốt tay lại có vết tích ngoài da.Công Tôn Đoạn cãi:- Biết đâu trước khi chết thì y đã thọ thương rồi?Vạn Mã Đường lắc đầu:- Tuyệt đối không có việc đó.Công Tôn Đoạn hỏi:- Tại sao?Vạn Mã Đường tiếp:- Chỉ vì nếu có thương tích trước khi chết thì phải có máu quanh vết thương. Chỉ có những người chết lâu rồi máu mới không rịn ra.Lão quay sang Vân Tại Thiên hỏi:- Lúc ngươi trông thấy thi thể thì người chết đã chết lâu chưa?Vân Tại Thiên gật đầu:- Lâu rồi, ít nhất cũng vài giờ trước khi thuộc hạ trông thấy xác. Lúc đó thi thể đã lạnh như giá băng rồi.Vạn Mã Đường hỏi:- Lúc đó bàn tay xác chết ra sao? Có phải đang nắm chặt không?Vân Tại Thiên trầm ngâm một lúc, cúi thấp đầu đáp:- Thuộc hạ không lưu ý đến hai bàn tay.Vạn Mã Đường trầm giọng:- Thế ngươi lưu ý đến cái gì?Vân Tại Thiên thốt:- Thuộc hạ... bận hỏi bọn xa phu.Vạn Mã Đường hừ một tiếng:- Hỏi được gì không?Vân Tại Thiên cúi đầu thấp ho8n:- Không được chi tiết nào cả.Vạn Mã Đường gằn mạnh:- Lần sau ngươi nên nhớ là việc gì mà người chết tố cáo với ngươi thì việc đó đáng tin hơn là lời nói của kẻ sống. Đáng tin hơn nhiều bởi nó luôn luôn là sự thật.Vân Tại Thiên đáp:- Vâng !Vạn Mã Đường tiếp:- Hai bàn tay của hắn nhất định có cầm vật gì đó và vật đó phải là một manh mối quan trọng của một sự việc chi quan trọng. Biết đâu chính hắn có chụp được vật gì nơi mình hung thủ. Nếu ngươi lấy được vật đó thì có thể giờ đây chúng ta đoán được hung thủ là ai rồi.Vân Tại Thiên lộ vẻ sợ hãi, ấp úng:- Lần sau thuộc hạ nhất định sẽ lưu ý.Vạn Mã Đường hòa dịu lại thần sắc , hỏi:- Lúc đó, trừ ngươi ra còn có ai ở cạnh cổ quan tài không?Vân Tại Thiên vụt sáng mắt lên, đáp nhanh:- Có, Diệp Khai .Vạn Mã Đường trầm tĩnh hỏi:- Ngươi có thấy hắn mó tay vào xác chết không?Vân Tại Thiên cúi đầu, rồi lắc đầu đáp:- Thuộc hạ không lưu ý nốt, bất quá...Vạn Mã Đường hỏi:- Bất quá làm sao?Vân Tại Thiên tiếp:- Bất quá, đối với xác chết hắn thích thú rõ rệt, hắn đứng cạnh quan tài rất lâu.Vạn Mã Đường cười lạnh:- Thế lúc đó, ngươi lưu ý đến cái gì?Vân Tại Thiên ấp úng:- Thì... thì... thuộc hạ tra hỏi bọn phu xe. Thuộc hạ đã tường trình rồi.Vạn Mã Đường cười khảy:- Thiếu niên đó thấy được nhiều điều hơn ngươi đó nhé.Công Tôn Đoạn bực dọc, buông mạnh:- Kẻ chết bất quá chỉ là một tặc tử. Hắn sống hay chết thì có liên quan gì đến chúng ta.Vạn Mã Đường lắc đầu:- Sai, trái lại là khác.Công Tôn Đoạn chau mày:- Liên quan như thế nào?Vạn Mã Đường giải th1ich:- Tuy hắn là một phi tặc nhưng lại là một phi tặc rất tinh minh, đáng sợ. Hễ hắn xuất thủ là đắc thủ. Cho nên khi nào không chắc đắc thủ thì hắn không bao giờ xuất thủ. Suy theo đó mà hiểu là hắn có óc quan sát rất đúng, rất chuẩn.Dừng một chút, lão tiếp:- Cho nên ta đặc biệt cho người mời hắn đến đây.Công Tôn Đoạn kêu lên:- Trời ! Đường chủ cho gọi hắn đến đây.Vạn Mã Đường trầm giọng :- Mất năm ngàn lượng bạc mới gọi được hắn đó.Công Tôn Đoạn hừ một tiếng:- Đặc biệt gọi hắn đến để hắn làm gì cho chúng ta?Vạn Mã Đường đáp:- Aâm thầm tra cứu hộ chúng ta xem kẻ nào đến đây với mục đích tầm cừu.Công Tôn Đoạn lắc đầu:- Lý do gì phải cần dùng đến hắn?Vạn Mã Đường giải thích:- Một là hắn có khả năng quan sát. Hai là hắn không mảy mai liên quan đến tư tình. Người ta đối với hắn không cần phải dè dặt như đối với bọn mình. Nhờ thế hắn có nhiều cơ hội tra cứu.Công Tôn Đoạn thở dài:- Rất tiếc là hắn chưa làm được việc gì mà đã chết oan.Vạn Mã Đường trầm gương mặt:- Nếu hắn không nắm được một vài manh mối thì đâu đã phải chết gấp như vậy.Công Tôn Đoạn chớp mắt:- A !Vạn Mã Đường tiếp:- Vì hắn có phát hiện bí mật của hung thủ cho nên hắn phải bị giết. Người ta giết hắn để diệt khẩu.Công Tôn Đoạn trừng mắt:- Cho nên nếu chúng ta tìm ra được người hạ sát hắn là chúng ta tìm ra kẻ đang gây phiền phức cho Vạn Mã Đường .Vạn Mã Đường lạnh lùng:- Và bàn tay của hắn nắm manh mối đó. Quan hệ trọng đại nằm gọn trong bàn tay của hắn.Công Tôn Đoạn gằn mạnh:- Thuộc hạ sẽ hỏi Diệp Khai xem hắn có đoạt vật đó hay không?Vnd lắc đầu:- Bất tất.Công Tôn Đoạn trố mắt:- Tại sao?Vạn Mã Đường đáp:- Lúc hắn chết thì Diệp Khai đang ở tại thị trấn. Cho nên hung thủ hạ sát hắn chẳng phải là Diệp Khai.Rồi lão lạnh lùng tiếp:- Hà huống, giả như Diệp Khai quả thật có lấy vật gì đó nơi tay của Phi Thiên Tri Thù thì đừng hòng ai hỏi cho ra lẽ.Công Tôn Đoạn đặt tay lên chuôi đao, cười lạnh. Rõ là y không phục lời nói của Vạn Mã Đường .Vạn Mã Đường trầm ngâm một lúc rồi hỏi:- Trước khi hắn chết, ai quây quần bầu bạn với hắn?Vân Tại Thiên đáp:- Lạc đại tiên sinh, Mộ Dung Minh Châu, Phó Hồng Tuyết. Vạn Mã Đường tiếp: - Hiện tại những người đó ở đâu?Vân Tại Thiên đáp: - Phó Hồng Tuyết trở về thị trấn, còn Lạc Lạc Sơn và Mộ Dung Minh Châu thấttung.Vạn Mã Đường suy tư một lúc:- Đi tìm họ. Dẫn theo bốn mươi người làm cái việc đó.Vân Tại Thiên tiếp lịnh:- Vâng !Vạn Mã Đường phân phó:- Mười người một toán, phân làm bốn toán, đem theo thức ăn và nước uống. Không tìm ra manh mối thì đừng về.Vân Tại Thiên gật đầu:- Vâng.Vô luận Vạn Mã Đường bảo gã làm gì thì gã cũng cúi đầu vâng lệnh. Trước mặt Vạn Mã Đường thì tay chọc trời khuấy nước thuở xa xưa đó biến thành một nô lệ ngu trung.Bỗng Công Tôn Đoạn thốt:- Thuộc hạ đi tìm Phó Hồng Tuyết.Vạn Mã Đường khoát tay:- Bất tất.Công Tôn Đoạn căm hận:- Tại sao lại bất tất? Chẳng lẽ lại không tìm được tiểu tử đó?Vạn Mã Đường thở dài:- Chẳng lẽ ngươi không nhận ra Phi Thiên Tri Thù chết cách nào à?Công Tôn Đoạn nhìn thanh loan đao, hậm hực:- Chẳng lẽ có một quy định là người mang đao phải dùng đao mỗi khi giết người?Vạn Mã Đường đáp vội:- Tất cả lui ra.Vân Tại Thiên biết ý, vội lui ra, đóng cửa lại.Công Tôn Đoạn ngẩng đầu lên, tiếp:- Ai quy định điều đó chứ?Vạn Mã Đường đáp:- Chính người mang đao.Công Tôn Đoạn trầm giọng:- Tự hắn?Vạn Mã Đường gật đầu:- Nếu quả thật hắn đến đây để báo phục mối thâm cừu thì thanh đao của hắn phải là vật biểu tượng mối cừu. Hắn muốn giết người là phải dùng đao. Thanh đao đó chỉ dùng để trả thù, đúng như biểu tượng của nó
data-ad-slot="8346126209">