Biên Thành Lãng Tử - Cổ Long

Chương 6: Sau Cơn Mưa To




Một cơn mưa chưa từng có tại địa phương này. Ngồi trong nhà nghe hạt mưa đổ trên mái, rầm rập như ngàn vạn ngựa xông xáo chốn sa trường.Mây đen vần vũ, báo hiệu một cơn mưa dai, bên ngoài trời tối tăm, bên trong nhà cũng tối tăm.Diệp Khai ngồi trên ghế, duỗi hai chân, nhìn đôi giày cỏ rách nát, buột miệng thở dài, lẩm nhẩm:- Mưa to quá !Tiêu Biệt Ly chú ý vào các quân bài, trịnh trọng lật một tấm lên, tấm cuối cùng còn nằm sấp, nhìn mặt quân bài một lúc lâu, đoạn cười nhẹ, thốt:- Tại đây, ít khi có cơn mưa như vậy !Diệp Khai gật đầu:- Mưa ít đổ, hễ đổ là đổ lớn !Tiêu Biệt Ly cũng gật đầu.Lão nhìn qua khung cửa sổ, một lúc lâu lại thở ra, rồi tiếp:- Thật là một cơn mưa đổ không đúng lúc !Diệp Khai trố mắt:- Tại sao ?Tiêu Biệt Ly đáp:- Cứ mỗi tháng một lần, đúng vào hôm nay, các cô các bà lại đến thị trấn này, mua sắm chỉ, kim, son, phấn, các vật dụng lặt vặt ! ...Diệp Khai lấy làm lạ:- Các cô các bà ? Những ai thế ?Tiêu Biệt Ly lộ ý cười trong mắt:- Trong số đó, có một người mà các hạ muốn gặp lắm !Diệp Khai hiểu.Nhưng chàng vẫn hỏi:- Tại sao tiên sanh cho rằng tại hạ muốn gặp ?Tiêu Biệt Ly cười nhẹ:- Tại hạ thấy như vậy !Diệp Khai cau mày:- Thấy bằng cách nào ?Tiêu Biệt Ly vỗ vỗ đống quân bài trước mặt, từ từ thốt:- Có thể là các hạ không tin. Song tại hạ nhìn vào đó là thấy rất nhiều việc !Diệp Khai hỏi:- Tiên sanh còn thấy gì nữa ?Tiêu Biệt Ly nhìn các quân bài, trông như bằng xương, thần sắc dần dần trầm trọng, niềm u uất hiện lên từ từ.Một lúc sau, lão chẫm rải thốt:- Tại hạ còn thấy một vầng mây đen, bao phủ bên trên Vạn Mã Đường, trong vầng mây đen đó, có một thanh đao. Đao vấy máu, máu rõ từng giọt ! Từng giọt !Bỗng lão ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn Diệp Khai, trầm giọng hỏi:- Đêm qua, tại Vạn Mã Đường có việc hung ác xảy ra, phải không ?Diệp Khai giật mình. Qua mấy phút, chàng mới gượng điểm một nụ cười đáp:- Tiên sanh nên đổi sang nghề xem tướng đoán số là phải hơn !Tiêu Biệt Ly thở dài:- Nghề đó cũng được lắm chứ ! Rất tiếc là tại hạ chỉ thấy được tai họa của người thôi, chứ không đoán nỗi những cái may mắn của ai cả. Mà người xem tướng thì đa số thích biết vận đỏ hơn nghe tai họa ! Cho nên, khó mà phát tài, nên có sự thay đổi nghề nghiệp !Diệp Khai hỏi:- Chắc tiên sanh có xem cho tại hạ rồi ?Tiêu Biệt Ly hỏi lại:- Các hạ muốn nghe sự thật ?Diệp Khai gật đầu:- Sợ chi mà chẳng dám nghe !Đáy mắt của Tiêu Biệt Ly chợt sâu hơn, lão mơ màng một lúc, đoạn thốt:- Trên đầu các hạ, có đám mây đen, điều đó chứng tỏ các hạ có nhiều phiền não.Diệp Khai mỉm cười:- Giống loại phiền não của ai ?Tiêu Biệt Ly tiếp:- Những phiền não đó, không hẳn là của các hạ, nhưng mường tượng từ lúc sanh ra đến nay, và mãi về sau cũng thế, phiền não của ngoại nhân luôn luôn quấn quít các hạ. Các hạ vùng vẫy cách nào cũng không thoát khỏi.Diệp Khai vẫn còn cười, song vẻ cười bắt đầu gượng, rồi chàng gượng hỏi luôn:- Trong đám mây đen đó có thanh đao chăng ?Tiêu Biệt Ly đáp:- Dù có đao, cũng chẳng sao !Diệp Khai hỏi:- Tại sao ?Tiêu Biệt Ly đáp:- Chỉ vì có nhiều quý nhân hộ mạng các hạ, cho nên, vô luận gặp sự nguy hại gì, các hạ cũng qua khỏi, đúng là cái cảnh phùng hung hóa kiết.Diệp Khai chớp mắt:- Quý nhân hộ mạng ?Tiêu Biệt Ly gật đầu:- Tại hạ nói quý nhân, là nói những người ưa thích các hạ, những người có thể tiếp trợ các hạ. Thí dụ như ...Diệp Khai chận lời:- Thí dụ như tiên sanh ...Tiêu Biệt Ly lại cười, rồi lắc đầu, thốt:- Quý nhân như mạng số của tại hạ, đại đa số là nữ nhân. Thí dụ, nàng Thúy Bình ...Nhìn đóa hoa châu, Tiêu Biệt Ly tiếp:- Hẳn là đêm qua, nàng thức trắng, chờ các hạ. Sao các hạ không đến với nàng ?Diệp Khai lắc đầu:- Túi cạn vàng, là lúc xa mỹ nhân, càng luyến lưu, càng bị xô đuổi gấp. Hà tất đến đó, dễ bị đuổi xô ?Tiêu Biệt Ly lắc đầu:- Các hạ lầm !Diệp Khai chớp mắt:- Ạ ?Tiêu Biệt Ly trầm giọng:- Nữ nhân tại địa phương này, chẳng phải tất cả đều thờ vàng đâu !Diệp Khai tặt lưỡi:- Tại hạ chỉ mong họ thờ vàng !Tiêu Biệt Ly cau mày:- Tại sao ?Diệp Khai đáp:- Nếu họ như vậy, là dứt khoát, là bình thủy tương phùng sau cơn gặp nhau, bèo cứ trôi, nước cứ chảy, không ai gây phiền não cho ai bằng đường dây lưu luyến mơ hoài.Tiêu Biệt Ly nhìn sửng chàng:- Các hạ muốn nói, người hữu tình thường gặp phiền não ?Diệp Khai gật đầu:- Vậy đó !Tiêu Biệt Ly cười nhẹ:- Các hạ lại lầm nữa rồi ! Một con người hoàn toàn không phiền não, thì sống có thú vị gì ?Diệp Khai mỉm cười:Tại hạ thà chịu ngồi trơ tại đây, trừ ra nơi đây không tiếp khách ban ngày !Tiêu Biệt Ly thốt:- Các hạ được dành ngoại lệ. Tùy tiện đến, lúc nào cũng chẳng sao, ở lại bao nhiêu lâu, cũng chẳng sao, có điều khí lực của tại hạ kém suy, khi cơn buồn ngủ đến, thì đành thất lễ bồi tiếp !Diệp Khai lại cười:- Nhưng tiên sanh ít ngủ !Tiêu Biệt Ly thở dài:- Con người trở về già, rất ít ngủ, bởi tiếc từng phút từng giây còn thừa lại chẳng bao nhiêu, ngủ đi là phí phạm. Hà huống, tại hạ là con mèo đêm !Lão lại cặp nạng dựng kế bên, đặt nạng vào vách, từ từ đứng lên.Bỗng lão bật cười, tiếp:- Có lẽ vào giờ ngọ ngày nay, cơn mưa dứt, có thể các hạ gặp lại nàng.Tiêu Biệt Ly đã lên gác nhỏ.Hai tà áo của lão phất phơ, không vướng bận. Đôi chân của lão cụt tận gối, Diệp Khai nhận ra sự trạng đó, bất giác thở dài.Tại sao đôi chân của lão cụt đi ? Bệnh hoạn, hay bị chặt lìa ?Ai trông thấy sự trạng đó, cũng phải nghĩ rằng lão là con người không tầm thường, lão phải có một thời oanh liệt, lai lịch của lão là không nhỏ vậy !Tại sao lão đến tận thị trấn vùng biên thành này, một nơi hầu như hoang vắng, tiêu điều, sanh nhai với cái nghề không đẹp lắm ?Lão muốn chôn giấu một quá khứ sôi động ?Lão thật sự có khả năng khám phá bí mật của ngoại nhân chăng ? Lão biết được tai họa của người trước khi tai họa xảy ra chăng ?Diệp Khai sờ đến các quân bài.Thì ra, những vật đó không bằng xương, mà là bằng một chất thép cứng, giống xương !Bên trên, có tiếng ho húng hắng vọng xuống.Diệp Khai thở dài, nhớ lại mỗi lời của lão ta phảng phất hàm chứa một ý nghĩa xa xôi, lão làm việc gì, phảng phất có một mục đích bí mật !Biết đâu, gian gác nhỏ của lão cũng chứa đựng nhiều bí mật !Diệp Khai liếc mắt sang chiếc thang lên gác, bỗng nở một nụ cười !Chàng phát hiện ra, nơi đây có nhiều cái thú ghê !Giữa ngọ.Quả nhiên, cơn mưa dứt.Diệp Khai đi trên con đường còn ngập nước, lầy bùn, thẳng đến ngôi tạp hóa.Chủ nhân ngôi tạp hóa là một người trung niên, tánh lạc quan, mặt tròn, luôn luôn cười, nụ cười chiêu đãi.Lão họ Lý, tên Mã Hổ, rất dễ dãi với mọi người. Không hề so đo thêm bớt về tiền bạc hay hóa phẩm với khách hàng.Vào trưa, giờ cơm của một gia đình, ít có người ra phố mua sắm.Lý Mã Hổ tựa đầu lên quầy, thiu thiu ngủ.Bỗng có tiếng bánh xe lăn, tiếng ngựa hí. Một cỗ xe đen do tám ngựa kéo từ từ xa tiến vào thị trấn !Ngựa, thuộc loại quý, cỗ xe lộng lẫy vô cùng !Diệp Khai dễ dàng nhận ra cỗ xe.Chính là cỗ xe đón chàng hôm qua, đưa về Vạn Mã Đường.Trong xe đó hiện tại, những ai ngồi ?Chàng đang nhìn cỗ xe, phía sau lưng có người thốt:- Chắc bà cô và đại tiểu thơ trong Vạn Mã Đường đi mua sắm gì đó ! Chẳng rõ hôm nay, họ có mua hột gà chăng !Người vừa thốt, chính là Lý Mã Hổ.Diệp Khai mỉm cười:- Họ không phải là đầu bếp, thì mua hột gà làm gì ?Lý Mã Hổ xì một tiếng:- Tướng công đâu có biết ! Nữ nhân mua trứng để thoa mặt đó, giữ gìn cho dung nhan tươi trẻ mãi mãi !Diệp Khai lại cười:- Dâu con của huynh đài có dùng trứng bôi mặt không ?Lý Mã Hổ cười lạnh:- Dâu của tôi à ? Nếu mỗi ngày nó có thoa cả trăm trứng cũng chẳng ích gì ! Da mặt của nó dày như vỏ quít mà lại là thứ vỏ khô mới khổ chứ !Hắn bỗng thấp giọng tiếp:- Nhưng hai vị nữ nhân của Vạn Mã Đường là Hoa Thủy Tiên, họ là mỹ nhân, nếu tướng công có phúc khí thì ...Hắn cười hì hì, không tiếp nói dứt câu !Từ ngoài xe, một giọng thiếu nhi vang lên, vọng vào:- Lý Mã Hổ léo nhéo cái gì đó ?Lý Mã Hổ vội cười vuốt đáp:- Đâu có ! Có nói gì đâu, tiểu thiếu gia. Tôi đang lo gói kẹo cho tiểu thiếu gia đâyThiếu nhi đã và hiệu tạp hóa, chấp tay sau lưng, đứng tại cửa, đôi mắt ngó láochứ !liên.Tuy nó còn nhỏ tuổi, song khí phách đã lớn lắm rồi. Lý Mã Hổ ngán nó vô cùng.Nhưng, nó chợt thấy Diệp Khai, mặt nó trắng nhợt, quay mình trở ra gấp !Diệp Khai vọt theo, chụp tay nó, giữ lại, cười thốt:- Đừng nói ngươi là Tiểu Hổ Tử, dù ngươi là tiểu hồ ly, cũng chẳng chạy khỏi tay ta đâu !Tiểu Hổ Tử có vẻ quýnh quáng, kêu to lên:- Tôi không quen ông ! Ông nắm tay tôi giữ lại làm gì !Diệp Khai cười hì hì:- Mới sớm mai này, ngươi nói là nhận ra ta, sao bây giờ lại bảo là không quen ?Tiểu Hổ Tử đỏ mặt toan kêu lên
data-ad-slot="8346126209">