Khi mọi thứ được dọn dẹp sạch sẽ, anh thì ngồi ở ban công trên tầng, Tae Yang nhẹ nhàng tiến tới mà gõ vào cánh cửa đang mở:
- Anh có phiền nếu tôi vào trong không? Tôi muốn nhờ anh chút việc
Anh lắc đầu rồi ngả người tựa vào lan can:
- Cần gì sao?
- Tôi muốn mượn điện thoại của anh một chút...
Kang Dae nhíu mày rồi từ tốn hút thuốc, anh bỗng vẫy tay gọi cậu lại gần:
- Cậu làm gì?
Cậu bỗng ho lớn rồi lùi ra xa:
- Khụ khụ.... tôi muốn liên lạc với người thân... Tôi đang làm thêm ở chỗ anh ấy, tự nhiên biến mất như này tôi sợ anh ấy sẽ lo lắng....
Anh lấy điện thoại ném về phía cậu rồi liếc nhìn mà tiếp tục hút thuốc. Cậu cúi đầu cảm ơn rồi chạy vội ra cửa:
- Anh à, là em, Tae Yang đây ạ
Giọng của Kwan tràn đầy hấp tấp và lo lắng:
- Này, em lại có chuyện gì sao? Lúc nào cũng đột ngột biến mất, em muốn anh lên cơn đau tim mà chết à? Rốt cuộc thì em đang ở đâu? Em có ổn không vậy?
- Anh nói từ từ thôi, em vẫn tốt. Em biết mình sai nhưng bây giờ em đang tiếp tục công việc ở chỗ làm cũ. Em gọi để anh khỏi lo thôi ạ....
- Cái thằng này, lần sau làm gì thì cũng phải báo trước nhé?
Kang Dae ngồi nhìn cậu đang cười nói rồi nhắm mắt quay đi. Cậu trở lại rồi đưa điện thoại về phía anh:
- Tôi cảm ơn...
- Người đó là ai?
- À, một người anh em thân thiết thôi ạ. Anh ấy giúp đỡ tôi nhiều lắm, nếu không có anh ấy thì chắc tôi bây giờ đã chết ở cái xó nào đó rồi.
Anh đứng dậy rồi tiến sát về phía cậu nhưng cậu chợt đẩy anh ra:
- Xin lỗi nhưng tôi ghét mùi thuốc, nó làm tôi khó thở
Anh lùi lại rồi nằm lên trên giường:
- Cậu sẽ không được phép ra ngoài, nếu muốn mua đồ thì tôi sẽ đi cùng cậu, đừng tự ý ra khỏi nhà, nhớ chưa?
Cậu không phản bác mà nhẹ nhàng gật đầu. Bây giờ bị kiểm soát một chút cũng được, ít nhất thì cậu cũng chẳng phải làm những thứ kì lạ kia. Cậu định rời đi thì bị anh gọi lại:
- Tôi đã giúp cậu nghỉ việc ở quan bar hôm trước rồi, tôi biết mình hơi tùy tiện nhưng cậu không thể ra khỏi đây.
- Vâng, tôi cũng không khó chịu, cảm ơn
Mọi thứ vẫn diễn ra như bình thường, cuộc sống của cậu cứ lặp đi lặp lại một cách vô nghĩa. Hàng ngày sẽ dọn dẹp rồi nấu ăn, đến chiều thì lại ra gốc cây ngồi. Thật may rằng hôm nay trong nhà không còn thức ăn, cậu đã chờ anh đi làm về rồi cùng nhau ra ngoài. Tae Yang rất thích những lúc như này bởi vì cậu không còn cảm giác bị bó buộc trong căn nhà kia nữa.
Ở trên xe, cậu ngả đầu về phía sau tập trung xem anh lái. Cậu chợt ngồi thẳng lên:
- Anh, bố của tôi, khi nào thì tôi được gặp lại ông ấy. Dù sao cũng đã hơn một tuần rồi...
- Ông ta chết rồi
Anh bỗng nói thẳng mà không suy nghĩ, vừa nói xong thì anh cũng hơi bất ngờ vì lời nói đột ngột của mình. Đôi mắt cậu đỏ bừng nhìn về phía anh đầy kinh ngạc, anh không thể đối diện với cậu mà nhẹ nhàng quay đi:
- Haaa, tôi đã giấu cậu vì nghĩ cậu sẽ không kịp đón nhận. Tôi đã nói hơi thẳng nhưng đó là sự thật, ông ta được chôn cất ở khu nghĩa trang trong thành phố. Tôi đã lo liệu tất cả, lát nữa tôi sẽ đưa cậu đến đó
Cậu im lặng mà gục đầu xuống, cậu bấu chặt vào cánh tay của mình, vai nhỏ khẽ run rẩy. Tae Yang là đang kìm nén nước mắt, cậu dường như sắp không trụ nổi nữa vì dù sao đó cũng là người cuối cùng mà cậu còn có thể gọi là gia đình.
Họ cùng nhau vào siêu thị mua đồ, cậu cứ thẫn thờ lấy bừa vài thứ. Anh chỉ lặng lẽ đi bên cạnh, thi thoảng sẽ hỏi vài câu để kéo lại ý thức của cậu:
- Tại sao lại phải kìm nén nước mắt đến mức bấu tay của mình đến chảy máu?
Cậu nghiêng đầu nhặt thức ăn rồi đẩy xe đi tiếp:
- Tôi không biết, mọi thứ không an toàn để tôi yếu đuối
- Hàaa, cậu có bao giờ mạnh mẽ mà cứ phải giả bộ này kia?
- Không khóc trước mặt người khác là điều mạnh mẽ nhất mà tôi làm được.
Anh chợt cười nhẹ mà thở dài:
- Tôi không đủ an toàn sao? Tôi không đủ độ tin tưởng để cậu khóc trước mặt tôi sao? Nước mắt của cậu cứ như là kim cương vậy nhỉ?
- Tôi còn chưa bao giờ khóc với tiền bối thân thiết với mình thì anh cũng sẽ không được nhìn thấy đâu. Và anh không những không an toàn mà còn anh còn làm tôi sợ...
Anh nhíu mày trước những câu nói đầy khó hiểu của cậu:
- Cậu sợ cái gì? Tôi không đủ tốt để cậu thả lỏng cảnh giác sao?
- Không, tôi sợ sự tử tế của anh trao tôi là nhất thời, tôi sợ anh sẽ vứt bỏ tôi như cái cách vứt bỏ những món đồ cũ trong nhà...
Anh nhún vai một cách thản nhiên:
- Đó là điều bình thường vì chúng ta chỉ là mối quan hệ nợ nần. Hết nợ thì hết duyên, tôi hi vọng cậu đừng suy nghĩ quá xa về sự tử tế của tôi
Cậu liếc nhìn anh rồi chỉ im lặng vì anh nói quá đúng. Và chính cậu là người chấp nhận sự thương hại này nên bây giờ cũng không thể trách anh được...