“Ăn cơm phải tập trung.” Bảo Đậu nghiêm túc nhắc nhở.
Bách Tử Nhân ngừng tay, lúc này mới nhận ra là mình đang bới loạn cơm trong bát.
“Không ngon sao?” Bảo Đậu nhích lại gần.
“Không phải.” Bách Tử Nhân nhìn Bảo Đậu căng thẳng, không kiềm được mà xoa đầu cậu. “Anh đang nghĩ chút chuyện.”
“Công việc bận lắm ạ?” Bảo Đậu chớp mắt.
“Cũng hơi hơi.” Bách Tử Nhân nghĩ, “Thật ra còn có chuyện khác…”
Bảo Đậu: “?”
Bách Tử Nhân: “Không có gì.”
Không có mới lạ.
Bách Tử Nhân làm việc gì cũng chuyên tâm, một khi đã làm việc sẽ hết sức chăm chú – nhưng điều này chỉ đúng khi đang làm việc.
Vừa có thời gian rảnh, anh sẽ lại nghĩ đến chuyện trong nhà mình có một con ly miêu.
Không biết con ly miêu đó có tự rời đi hay không nữa.
Có thể dùng “hoảng hốt tháo chạy” để hình dung anh sáng nay – không đợi “A Quả” ra khỏi nhà vệ sinh, Bách Tử Nhân đã vội vàng thay quần áo rồi ra ngoài.
Anh có để lại một tờ giấy viết qua loa rằng mình phải đi làm, thậm chí còn kẹp dưới tờ giấy nhắn ít tiền lẻ, nhưng trong giấy lại không ghi đó là tiền mua đồ ăn sáng cho cậu…
Bách Tử Nhân cũng không hiểu mình đang nghĩ gì.
Con… gì cũng được, nhìn thế nào cũng vẫn giống một đứa trẻ.
Tuy rằng không rõ nguồn gốc, nhưng cũng không thấy nó có ý hại người, nghiêm túc mà nói là do anh gây nó trước.
Phải đuổi hay bắt một con thú nhỏ chưa gây ra chuyện gì xấu, Bách Tử Nhân không làm được.
Nhưng cứ để đứa bé đó ở nhà mình à?
…Không giống việc người thường sẽ làm cho lắm.
Bách Tử Nhân thở dài.
Không phải trẻ con thì tốt.
Nếu đối phương trông giống thanh niên, chắc chắn Bách Tử Nhân có thể dùng thái độ giải quyết công việc để xử lý thỏa đáng.
Nhưng nó cứ phải là một đứa trẻ.
Cơ mà thanh niên cũng có ngoại lệ, ví dụ như Bảo Đậu, tự nhận mười tám tuổi mà lại hay có biểu hiện của động vật nhỏ, cậu cũng khiến Bách Tử Nhân khó kéo giãn khoảng cách như với người trưởng thành khác.
“Bảo Đậu, em…” Bách Tử Nhân ngập ngừng.
“Vâng vâng?”
“Lát em về à?”
Bảo Đậu gật đầu: “Phải về chứ ạ.”
“Giao thêm một suất cơm giúp anh được không?” Bách Tử Nhân nghĩ ngợi, “Suất nhỏ là được rồi.”
Bảo Đậu: “Ý? Nay cơm không đủ no ạ?”
“Không phải. Giao đến nhà anh.”
Bảo Đậu: “=□=…”
“Có trẻ con mới đến nhà anh.” Bách Tử Nhân lựa lời, “… Con của họ hàng đến chơi.”
Bảo Đậu → →: “Ồ…”
Thật ra Bách Tử Nhân cũng không chắc đứa bé đó còn ở nhà anh không.
Bách Tử Nhân nói: “Anh gọi điện về nhà, lát bảo nó mở cửa cho em.”
Bảo Đậu: “!! Không cần đâu!”
Bách Tử Nhân quay lại.
Bảo Đậu: “Ý em là, không cần vội thế…”
Bách Tử Nhân nói: “Ừ, anh dặn nó trước, em không cần vội, lát về rồi giao cũng được.”
Bảo Đậu: “…”
Bảo Đậu cảm thấy chuyện này trở nên phức tạp rồi.
“A lô…” Bảo Đậu đổi sang giọng A Quả.
Bách Tử Nhân đầu dây bên kia im lặng một lúc: “Sao nãy cháu không nghe máy?”
Bảo Đậu lao về bằng tốc độ vượt quá giới hạn của ly miêu, do dự đáp: “Cháu không dám nghe.”
“Chốc nữa có một… anh sẽ đến giao cơm.” Bách Tử Nhân nói, “Cháu đã đói chưa?”
Bảo Đậu hít mũi.
Cậu biết đối với Bách Tử Nhân, A Quả chỉ là một đứa trẻ không rõ nguồn gốc tự dưng xuất hiện.
Nhưng Bách Tử Nhân thật sự rất dịu dàng.
Dù có là một đứa trẻ khả nghi, Bách Tử Nhân cũng sẽ không bằng lòng đối xử lạnh nhạt, đã vậy còn dành sự quan tâm đáng lý không cần thiết cho cậu.
Bảo Đậu nói: “Cảm ơn chú.”
Bách Tử Nhân nghe giọng Bảo Đậu là lạ, lại nói: “Cháu không được vào bếp nữa nhé, dao nguy hiểm lắm. Tối đợi chú về, chú về rồi dẫn cháu đi ăn.”
Bảo Đậu: “… A?”
Bách Tử Nhân: “Ăn ở quán lát nữa sẽ giao cơm cho cháu, ngay gần nhà thôi.”
Bảo Đậu: “… A…?”