“Tình yêu hỡi…”
Bách Tử Nhân: “Nói tiếng người.”
“Tối nay tớ mời cậu ăn cơm.” Lê Đại Phi nũng nịu trả lời điện thoại, “Người ta có chuyện muốn nói với cậu.”
Bách Tử Nhân: “Không rảnh.”
“Chuyện quan trọng lắm ấy.” Lê Đại Phi nhấn mạnh.
“Cậu xem mắt thành công, giờ sắp đi đăng ký kết hôn?” Bách Tử Nhân nói.
“Chưa thành công… Nhưng đấy không chuyện tớ muốn nói.” Lê Đại Phi xoay một vòng trên ghế, “Cái bộ quần áo…”
“Quần áo làm sao?”
“Quần áo rất đẹp rất đẹp.” Lê Đại Phi há miệng định nói rồi lại vòng vo, “Quần áo trông rất xịn xò, mẹ còn khen tớ có mắt thẩm mĩ cơ, chắc đắt lắm nhỉ?”
Bách Tử Nhân nhíu mày: “Cũng tạm, bằng tiền cậu mua cái máy ảnh đồ chơi.”
“Đồ chơi đâu mà đồ chơi! Đấy là đồ cổ hiếm có… Đợi chút?” Lê Đại Phi ngã khỏi ghế.
“Cậu hỏi để làm gì?”
“Không có gì.” Lê Đại Phi ỉu xìu, “Bạn tôi ơi, cậu vẫn gọi cơm ngoài à?”
Bách Tử Nhân: “Cậu đang đánh trống lảng?”
Lê Đại Phi: “Đâu mà! Tớ đang chân thành cho cậu một lời khuyên.”
“Cậu ấy mà… Ít gọi cơm ngoài thôi được không?”
Bách Tử Nhân: “Lý do?”
Lê Đại Phi giả bộ đáng yêu: “Ăn cơm ngoài không tốt cho sức khỏe, người ta đang quan tâm cậu á.”
Bách Tử Nhân: “Tạm biệt.”
“Khoan đã!” Lê Đại Phi vội nói, “Ấn đường cậu màu đen!”
Bách Tử Nhân: “… Lê Đại Phi, tôi cũng là bác sĩ.”
“Thôi được, ấn đường cậu không đen.” Lê Đại Phi nói, “Nhưng trên người cậu có yêu khí.”
Bách Tử Nhân: “…”
Nếu không phải bất đắc dĩ thì Lê Đại Phi cũng không định nói tường tận cho Bách Tử Nhân. Căn cứ vào giọng điệu của Bách Tử Nhân có thể thấy, hôm đó anh bắt hụt con yêu tinh nhỏ kia, Bách Tử Nhân cũng tạm thời chưa bị ảnh hưởng.
“Đây là dấu hiệu không tốt.” Lê Đại Phi tiếp tục càm ràm, “Tớ coi cậu là anh em nên mới nhắc nhở cậu đấy, giờ cậu đừng gọi cơm ngoài cũng đừng rảnh quá ra ngoài đi lung tung, tan làm về nhà úp mì gói… Không, nghiên cứu nấu nướng, sớm muộn rồi cũng phải gả cậu đi…”
Bách Tử Nhân: “Cúp đây.”
“Tớ nghiêm túc đấy! Cuối tuần sau tớ mà không tăng ca thì sẽ đến nhà trừ tà cho cậu…” Lê Đại Phi nhìn điện thoại, “Cúp thật hả? Khó chiều thế cơ.”
Bách Tử Nhân nhìn đồng hồ, đã sắp đến giờ tan làm.
Anh đã chơi với Lê Đại Phi gần mười năm, biết Lê Đại Phi đôi lúc sẽ hâm hâm dở dở, cũng thường trêu chọc cái mà Lê Đại Phi gọi là “xuất thân từ thế gia đạo thuật”, nhưng trước giờ Lê Đại Phi chưa từng lấy điều này ra để đùa với bạn bè.
Bách Tử Nhân cũng tin Lê Đại Phi sẽ không lừa anh.
Quan trọng nhất là…
Ở nhà anh, hiện tại thật sự đang có một con ly miêu… biết nói tiếng người.
Động vật nói tiếng người, còn biết biến thành trẻ con, nếu như cần phải đưa ra định nghĩa, Bách Tử Nhân cũng chẳng tìm được từ nào để hình dung thích hợp hơn là “yêu tinh”.
Thế nên khi Lê Đại Phi nói ra hai tiếng “yêu khí”, Bách Tử Nhân đang định hừ mũi, bỗng nhớ đến “A Quả” khiến anh mất ngủ đêm qua.
Yêu khí… à.
Nói thế nghe cũng xuôi.
Bách Tử Nhân đi dọc hành lang, trên người lần lượt có mấy đứa nhỏ nhảy lên đu bám, khiến anh gần như không thể cất bước.
A Quả là một con ly miêu.
Biết biến thành người, biết nói tiếng người, nên chắc là một con yêu quái ly miêu.
Tuy vẫn chưa biết nguồn gốc và ý đồ của nó là gì, nhưng bí ẩn khiến anh đứng ngồi không yên, trong phút chốc dường như đã nhẹ đi không ít.
Lạ thật đấy.
Một khi có được lời giải thích hợp lý cho những tồn tại khiến người ta kinh ngạc và băn khoăn, dường như việc chấp nhận chúng cũng không còn quá khó khăn như ban đầu.