Edit: Mordred
Beta: V
Đối với Văn Hựu Hạ, việc chấp nhận bản thân còn khó khăn hơn việc gầy dựng lại ban nhạc với Khâu Thanh.
Đến bây giờ "Ngân Sơn" vẫn chưa hề tuyên bố chính thức giải tán, những thông báo với bên ngoài luôn là "đang ngừng hoạt động", song hát chính đã ở ẩn, còn các thành viên khác cũng có hoạt động riêng – chẳng hạn Lư Nhất Ninh chơi trống cho những ban nhạc khác rồi bị chụp lại, những người hâm mộ cũng ngầm hiểu rằng cái tên này chỉ còn trên danh nghĩa.
Ấy là khoảng thời gian Văn Hựu Hạ sa sút tinh thần nhất, anh kháng cự việc tiếp thu bất kỳ tin tức nào liên quan đến ban nhạc, không chỉ Ngân Sơn mà tất cả người, sự việc, sự vật trong giới đều bị anh bài xích.
Đã trải qua một cơn mộng dài của sự suy sụp và tự tổn thương, Văn Hựu Hạ cảm thấy mình không còn hy vọng. Anh coi mỗi ngày đều là ngày cuối cùng, không nhắc đến quãng thời gian ở Hương Lĩnh, cho dù đến Nam Kiều rồi đi làm, nhìn qua tưởng cuộc sống ổn định nhưng Văn Hựu Hạ hệt như một xác chết di động.
"Tương lai" đã trở nên hư ảo, cuộc đời này có thể chấm dứt bất kỳ lúc nào.
Anh không ngờ có một ngày mình có thể cầm lại cây bass.
Ban đầu chỉ diễn một cách máy móc, mong rằng có thể ở bên Khâu Thanh lâu hơn. Nhưng càng về sau, Văn Hựu Hạ càng thấy được an ủi, dù trong thời gian ngắn cũng khiến anh nhận ra những hy vọng đã khuất bóng từ lâu.
Nhất là sau chuyện ở Vịnh Á, anh cảm thấy lỗ hổng giữa mình và Khâu Thanh đã nứt ra phần nào.
Quá khứ như một bức tường thủy tinh, nứt ra một chút ở giữa hoặc ở góc, rồi bị bóp méo lại thành hình dạng khó coi hơn nữa. Niết bàn luôn kèm theo nỗi đau của sự tái sinh, sau này chưa chắc đã viên mãn, nhưng vẫn nên thử lại một lần.
Ôm lấy cậu, vì Khâu Thanh, cũng vì bản thân anh.
Cố Kỷ nghỉ việc ở công ty, anh ta muốn chú trọng vào ban nhạc.
Lúc anh ta nói với Văn Hựu Hạ chuyện ấy thì phản ứng của anh khá bình tĩnh. Trước khi tan rã bọn họ đánh nhau không ít, làm ầm ĩ chẳng có gì vẻ vang, song từ khi Khâu Thanh bị bệnh, bọn họ lại bắt tay làm hòa, không ngượng ngập khi ở chung trong phòng tập chật chội nữa, phác họa được phần nào trạng thái ngày ấy – Văn Hựu Hạ để tâm nhiều hơn vào sản phẩm của ban nhạc, Cố Kỷ thì tự giác xử lý những việc linh tinh khác, không để Khâu Thanh phải mất công suy nghĩ.
Đương nhiên, việc trở về trạng thái ban đầu kèm theo một biểu hiện vô cùng rõ ràng: Cố Kỷ lại bắt đầu xen vào chuyện của người khác.
Đáng lý ra trong giai đoạn Khâu Thanh nghỉ ngơi, ban nhạc không cần tập luyện như vậy.
Bọn họ chưa viết nhạc mới, việc thu âm "Phi Điểu" chuẩn bị hoàn tất, chỉ chờ Khâu Thanh trở lại thì sẽ tiến hành ngay lập tức. Thậm chí Văn Hựu Hạ còn trở lại tiệm trà sữa làm thêm hai ngày, ai ngờ lại bị một cú điện thoại của Cố Kỷ kéo về văn phòng Thái Quả.
"Có chuyện gì?" Văn Hựu Hạ đeo hộp đàn bass bước ra khỏi thang máy thì thấy đối phương đang chờ mình.
"Hôm nay Khâu Thanh đột nhiên nói muốn đi làm lại." Cố Kỷ đáp: "Nên tôi gọi cho cậu."
Văn Hựu Hạ chớp mắt: "Em ấy khá hơn chút nào chưa?"
"Khá quần què." Cố Kỷ đau đầu: "Nó mà khá hơn thì tôi đã đến miếu Thành Hoàng thắp hương rồi. Cứ để tâm đến "Phi Điểu", nói cái gì mà phát lại những phiên bản nhạc đệm không ổn, nó muốn thu âm lại toàn bộ. Tôi không cản được nó, cậu xử lý đi, bây giờ nó chỉ có đi ngủ hoặc ngồi đực ra đấy thôi, đâu có làm việc được!"
Cố Kỷ bắn một tràng như rang lạc, Văn Hựu Hạ nhặt nhạnh được ý đại khái: Bệnh của Khâu Thanh cần uống thuốc an thần, mà những thuốc đó sẽ kích thích những vấn đề tiềm ẩn trong dạ dày của cậu. Cả cơ thể lẫn trạng thái tâm lý của cậu đều không thích hợp để đi làm, trong lòng của cậu có vướng mắc, Cố Kỷ không khuyên nổi.
"Ừ." Văn Hựu Hạ gật đầu: "Để tôi đưa cậu ấy về nghỉ."
Cố Kỷ thống nhất với Văn Hựu Hạ rồi vui vẻ vỗ vai anh: "Văn Hạ, cậu cũng có lúc đáng tin đấy."
Văn Hựu Hạ rất muốn phản bác, nhưng không tìm được khuyết điểm của đối phương nên lúng túng "hừ" một tiếng, miệng cười mà trong lòng không cười.
"Đúng rồi, cậu biết nhà Khâu Thanh ở đâu không?" Cố Kỷ lại hỏi một câu chí mạng.
"Từng đưa em ấy về một lần." Văn Hựu Hạ nói, vừa tổn thương vừa ấm ức: "Em ấy chỉ cho tôi đưa đến cổng khu nhà, không cho biết số."
Cố Kỷ: "Chuyện này thì đơn giản, lát nữa tôi nói cho, đưa cả chìa khóa dự phòng cho cậu."
Văn Hựu Hạ định nói "thật ra không cần", anh chưa sẵn sàng để bàn với Khâu Thanh về những chuyện xa vời như chung sống. Bọn họ vẫn phải vượt qua rất nhiều cửa ải khó khăn, ví như Khâu Thanh hay chính bản thân anh.
Tuy bức tường kính chắn giữa hai người chỉ nứt ra một khe hở, nhưng nếu ánh sáng chiếu vào thì có thể tạo thành cầu vồng.
Phòng luyện tập của các ban nhạc dưới trướng Thái Quả ở cùng một tầng, cho dù dùng tường và vật liệu cách âm tốt nhất thì ngoài hành lang vẫn nghe thấy tiếng nhạc, song chỉ loáng thoáng chứ không đến mức ầm ĩ.
Mỗi cánh cửa dán logo của ban nhạc, Văn Hựu Hạ đang nhìn vào phòng tập của bọn họ thì cánh cửa đối diện đột ngột mở ra.
Giữa mùa đông, hát chính chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, vai đeo guitar, sắc mặt âm u đóng sầm cửa lại. Tiếng động quá lớn, Văn Hựu Hạ sững người, Cố Kỷ hô lên: "Hứa Nhiên?"
Tướng mạo Hứa Nhiên nhã nhặn, dáng người thon gầy, đeo một chiếc kính gọng vàng, trông giống một giáo sư trẻ tuổi thu hút và giàu có ở trường đại học hơn cả một nhạc sĩ. Lúc hắn quay đầu, nơi đáy mắt còn đọng lại một chút tăm tối, nhưng đối diện với Cố Kỷ và Văn Hựu Hạ, hắn không muốn giả dạng một con hổ mặt cười mà nói qua loa: "Hai người đến tập à."
"Đến xem thôi." Văn Hựu Hạ nói.
Hứa Nhiên xốc lại cây guitar: "Nghe nói mấy cậu muốn thu âm ca khúc mới, chúc mừng."
Văn Hựu Hạ gật đầu: "Khách sáo rồi."
Hứa Nhiên nhếch miệng, bờ môi mỏng khiến hắn trông càng lạnh nhạt. Hắn nới lỏng hàng cúc áo, đang định nói với Văn Hựu Hạ câu gì đó thì trong phòng tập sau lưng truyền ra một tiếng trống rầm trời, hỗn loạn mà không có nhịp điệu nào, nghe như đang phát tiết.
"Tiểu Mãn sao thế." Cố Kỷ hỏi thật tâm: "Có vẻ bực bội lắm."
Trên mặt Hứa Nhiên hiện lên vẻ lúng túng – dù sao hình tượng lập dị của Khâu Thanh trong lòng hắn vẫn vô cùng sống động – nhưng rất nhanh hắn đã dửng dưng: "Ba ngày thì hết hai ngày muốn rời nhóm, vì một... cô gái."
"Hẹn hò à?" Cố Kỷ hỏi, khẽ vuốt chóp mũi của mình.
"Hẹn hò? Tôi thấy đối phương chỉ chơi đùa cậu ta thôi." Trong giọng nói của Hứa Nhiên là sự giễu cợt và khinh thường: "Nếu thật lòng thì đã không ngủ lại, xong còn làm bậy bạ với người khác lúc mọi người tập luyện. Nhưng có người cứ nhất quyết không nhìn ra, muốn rời đội để thành lập ban nhạc hai người gì đó với cô ta... Cố Kỷ, nếu là cậu thì cậu làm gì?"
Cố Kỷ: "... À, ờm."
Chủ đề này có phần riêng tư, hai ban nhạc cũng chẳng thân thiết đến mức chia sẻ ngoài giờ làm như vậy. Cố Kỷ bứt rứt, song cũng muốn tám chuyện: Thịnh Tiểu Mãn muốn rời Woken vì đối tượng hẹn hò, đây là chuyện kinh khủng thế nào cơ chứ?
Hứa Nhiên vừa nói xong, tiếng trống trong phòng tập như muốn đánh nát trần nhà. Tất cả chũm chọe, trống bass hay trống snare đều bị gõ vang với lực mạnh, Văn Hựu Hạ khẽ nhíu mày lùi về sau một bước, che tai lại.
Người này làm ầm cũng đáng sợ thật.
Có lẽ Hứa Nhiên đã bị việc này hành hạ rất lâu nên trông khá uể oải, hắn nghe thấy tiếng trống vang dội mà vách tường không thể tiêu âm thì chợt nổi giận. Hắn không quan tâm đến "người đối diện" đang nhìn mình, đột nhiên đẩy cửa ra.
Hứa Nhiên không còn gì để mất, rống lên: "Mày thích đi đâu thì về đấy đi! Cút! Được chưa!"
Tiếng trống dày như mưa dừng lại một nhịp, Văn Hựu Hạ không nhìn thấy Thịnh Tiểu Mãn nhưng nghe thấy tiếng anh ta khàn giọng hét trở lại: "Mẹ nhà mày! Mày biết cái đéo gì!"
Hai người chửi bới nhau vài câu, Hứa Nhiên siết chặt nắm đấm, giậm chân mấy lần toan xông vào trong, cuối cùng vẫn nhịn xuống, đóng sầm cửa lại. Tiếng gỗ va chạm với kim loại, nhịp trống như phá tan sàn nhà, tất cả âm thanh vụt qua như một cơn bão.
Cảnh tượng này khiến Văn Hựu Hạ hốt hoảng, dường như anh quay trở lại tháng 2 năm 2014, anh và Khâu Thanh cũng như vậy.
Cho nên lúc ấy, Cố Kỷ, Tiểu Lư,... hay thậm chí là Liễu Vọng Dư sẽ có cảm nhận thế nào đây?
Cảm thấy nực cười, hay đau lòng một cách khó hiểu như anh bây giờ?
Văn Hựu Hạ không thân thiết với Hứa Nhiên, cũng rất ít nghe nhạc của Woken, anh chợt nghĩ: Cho dù không ai biết tới thì thế nào, được diễn tại sân vận động một đêm giá 60 vạn, giữa bọn họ năm đó và Woken bây giờ có khác gì đâu.
Rốt cuộc vì có mặt người ngoài nên Hứa Nhiên chỉ thở gấp, run rẩy một thoáng rồi khôi phục lại như thường.
Hắn lấy kính xuống, để lộ hốc mắt đỏ bừng, lau thật mạnh mắt kính rồi đeo trở lại, lúng túng nói lời khách sáo: "Mấy cậu thấy đấy... Thôi, coi như để mấy cậu chế giễu vậy."
"Không sao." Cố Kỷ nói: "Có ban nhạc nào mà chẳng cãi nhau, bình tĩnh đi."
"Trông bình thường đến đâu thì cũng sắp tan rã rồi."
Cố Kỷ vội nói: "Đừng, mấy anh còn chưa tổ chức hòa nhạc, tôi vẫn chờ lấy vé mà."
Nhắc đến buổi diễn, Hứa Nhiên cũng muốn cười, nhưng không có tâm trạng nên cuối cùng chỉ nhếch miệng, nhìn sang Văn Hựu Hạ: "Nên tôi rất hâm mộ Khâu Thanh."
Văn Hựu Hạ cảm thấy, anh biết đối phương định nói điều gì.
"Bọn tôi quen biết mười lăm năm... lâu như vậy, phối hợp ăn ý đến thế, dường như một bản thể thứ hai đang sống... vậy thì có ích gì? Tôi quá hiểu, bây giờ cậu ta không nghe tôi nghĩa là thật sự không muốn nghe." Hứa Nhiên khẽ hít sâu một hơi: "Nhưng Khâu Thanh thì sao? Đến cậu, ngay cả đàn cũng đập rồi, nhưng mấy năm sau... cậu vẫn sẽ trở lại vì cậu ta."
Hứa Nhiên nói rồi quay đầu bước đi, như thể chỉ ở lại thêm một giây nữa, hắn sẽ không kìm được tất cả sự yếu ớt trước mặt Văn Hựu Hạ.
"Lần đầu tôi thấy vẻ mặt đó của anh ta đấy." Cố Kỷ đăm chiêu.
Văn Hựu Hạ "ừ" một tiếng.
Woken vừa giống vừa đối lập với Ngân Sơn. Cùng là người sáng tác, Hứa Nhiên và tay trống Thịnh Tiểu Mãn đã quen biết từ thời niên thiếu, theo lời của Hứa Nhiên trong lúc phỏng vấn, bọn họ "chắc chắn là một hình chiếu khác của bản thân trên thế giới này". Sự ăn ý ấy càng trở nên đồng điệu trong âm nhạc, 1+1>2, chẳng ai có thể rời bỏ ai.
Bọn họ phù hợp, xứng đôi như vậy, mãi mãi hỗ trợ lẫn nhau...
Song Hứa Nhiên lúc này, bóng lưng chỉ còn sự chán nản và cô độc.
Dường như từ lần đầu tiên Thịnh Tiểu Mãn muốn rời bỏ hắn, cây cầu bọn họ cùng xây dựng bao năm trong quá khứ ầm ầm sụp đổ, một cành cây chắn giữa hai người, chỉ chờ một cọng rơm cuối cùng.
Phù hợp như vậy, tách ra chỉ thêm phần đau đớn.
Văn Hựu Hạ nhìn theo bóng lưng Hứa Nhiên, nghĩ đến nửa câu nói anh chưa từng nói cho Khâu Thanh.
"Chúng ta không phù hợp, nhưng thành lập ban nhạc không cần quá phù hợp."
Đối diện với sự khó khăn của một ban nhạc khác, sự mâu thuẫn của bản thân chợt trở nên nhẹ nhàng, dễ chấp nhận hơn. Đến trước cửa phòng tập, Cố Kỷ vẫn còn đắm chìm trong lời nói nửa thật nửa giả của Hứa Nhiên.
Anh ta hỏi: "Cậu nghĩ Woken có giải tán thật không?"
Văn Hựu Hạ dừng một lát, rồi đáp: "Ban nhạc nào cũng sẽ tan rã."
"Hả?"
"Tan rã, tái hợp, rồi lại tan rã." Văn Hựu Hạ mặc kệ ánh mắt ngày càng sắc bén của Cố Kỷ, tiếp tục lẩm bẩm: "Không ban nhạc nào có khả năng tồn tại mãi, chỉ những tác phẩm là có thể. Vậy nên tôi nghĩ, mọi người muốn ở lại Ngân Sơn cả đời sao? Năm năm, mười năm, hay là chờ đến khi hợp đồng kết thúc? Biết đâu ngày mai tôi và Khâu Thanh lại cãi nhau..."
"Văn Hạ, suỵt!" Cố Kỷ nháy mắt.
Văn Hựu Hạ không bắt được tín hiệu ấy, anh vừa tập trung tìm chìa khóa phòng tập ở trong túi, vừa nói: "Ngày mai như thế nào là chuyện của ngày mai, nhưng hôm nay cậu gọi tôi, tôi sẽ tới ngay lập tức."
Cố Kỷ muốn cứu vãn cục diện: "Nên cậu vẫn quan tâm đến Ngân Sơn mà!"
"Vì đó là tâm huyết của Khâu Thanh." Văn Hựu Hạ nói: "Tôi không muốn em ấy phải đau lòng."
Cố Kỷ không lên tiếng nữa.
Anh ta đột nhiên im lặng một cách kì lạ, Văn Hựu Hạ không hiểu có chuyện gì cho đến khi anh quay đầu lại...
Người được "quan tâm" trong lời của hai người, lúc này chỉ đứng cách vài bước chân.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Văn: Chỉ cần tôi không xấu hổ thì người khác sẽ phải ngượng .
Khâu: Tôi cũng không xấu hổ, ai đó mắc cỡ thôi .
Cố:?
Ban nhạc tôi từng thích cũng đã giải tán, giờ nghĩ lại mới thấy đây là chuyện ai cũng phải đối mặt. Thật ra các ban nhạc tan rã không có gì kinh khủng cả, quan trọng là mọi người sống tiếp như thế nào... Trải qua những chuyện trong quá khứ, Văn Hạ có thể cảm thấy đối với anh, việc ở bên Khâu Thanh còn quan trọng hơn bản thân âm nhạc, bởi vậy có thể nói cho dù sau này bọn họ không tái ký, anh và Khâu Thanh vẫn sẽ là anh và Khâu Thanh (giải thích lung tung thôi).
Tóm lại toàn bộ sự nghiệp của Ngân Sơn đều đổ dồn lên vai Khâu á ha ha ha ha