Biển Bạc - Lâm Tử Luật

Chương 64




Phần A: Ngao Du Biển Bạc

CHƯƠNG 64: "MỌI NGƯỜI ĐANG TẬP MÀ, TÔI Ở LẠI CÓ PHIỀN QUÁ KHÔNG?"

Edit: Mordred

Beta: V

Thấy Văn Hựu Hạ bối rối như vậy, đầu ngón tay Khâu Thanh thoáng lạnh đi như bị điện giật.

Trong hành lang không còn tiếng trống vang dội của Thịnh Tiểu Mãn trở nên yên tĩnh một cách kì lạ. Khâu Thanh không vạch trần Văn Hựu Hạ, cũng bỏ qua sự chấn động trong mắt anh, cậu coi như bản thân điếc tạm thời mà bước tới và mỉm cười.

"Hai người đến sớm thế." Cậu vặn tay nắm cửa rồi đẩy vào, Văn Hựu Hạ phối hợp nghiêng người.

Cố Kỷ ra vẻ dữ tợn: "Để ngăn cậu lại đấy!"

"Ngăn được à?"

"Cố ma ma" lải nhải: "Thế cũng phải theo dõi cậu chứ, nếu không cậu lại uống thuốc, thức đêm nữa thì sao. Hôm nay tan làm đúng giờ cho anh, 6 giờ mà chưa rời đi thì anh sẽ bảo Văn Hạ vác cậu về..."

Chuyện cậu nghe được cuộc đối thoại cứ vậy mà lướt qua, nhưng rõ ràng Khâu Thanh cảm thấy ánh mắt Văn Hựu Hạ ôn hòa hơn nhiều.

Phòng tập luyện vẫn giữ nguyên hiện trạng hôm qua, cây đàn guitar của Cố Kỷ đặt trên giá. Khâu Thanh liếc qua, khuôn mặt lập tức tỏ vẻ chê bai: "Lúc em không ở đây, mấy anh mở lớp năng khiếu đấy à."

Cố Kỷ chột dạ: "Đi gấp quá, đâu phải ngày nào cũng thế."

"Có chuyện gì sao?"

"Hôm qua A Liên mời cơm." Cố Kỷ nói, quãng giọng bất giác cao hơn: "Ăn xong thì Tiểu Lư đi bộ cùng cô ấy, hai cậu nghĩ bên đó sắp có tiến triển gì không?"

"Chắc vậy." Văn Hựu Hạ nói: "Có hôm cậu ấy hỏi tôi biết con gái thích hoa gì không."

Cố Kỷ: "Hỏi cậu á?"

Trông Văn Hựu Hạ cũng bất đắc dĩ: "Đúng vậy, tôi có biết gì về con gái đâu."

Vẻ mặt Khâu Thanh khẽ thay đổi, cậu dùng động tác vuốt chóp mũi để che đi nụ cười.

Lư Nhất Ninh không hề che giấu sự yêu thích của mình với A Liên, nhưng có vẻ A Liên chỉ coi cậu ta như một người em trai. Mối quan hệ này khiến cậu ta bất mãn, có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ theo đuổi công khai. Cố Kỷ còn định tám chuyện xem bọn họ có thể hẹn hò hay không, song Khâu Thanh đã bực bội ngắt lời: "Anh quan tâm đến cái này làm gì."

"Nói vài câu thôi mà." Cố Kỷ không hề bị ảnh hưởng: "Nhưng mà Khâu Nhi, cậu và Văn Hạ ngày càng giống nhau đấy."

"Gì cơ?" Văn Hựu Hạ tự dưng bị nhắc tên.

"Ngay lúc nãy, biểu cảm chê bai trên mặt hai người giống hệt nhau luôn, đều viết năm chữ."

Khâu Thanh:?

Cố Kỷ: "Tự lo chuyện mình đi."

Hai người cùng sững sờ, thoáng mở to mắt, trông có vẻ không thể tin nổi. Cố Kỷ bật cười, lấy điện thoại ra: "Thật đấy, bây giờ cũng cực kỳ giống, đừng nhúc nhích để anh chụp cho xem..."

"Chụp quần què, nói chuyện chính đi!" Khâu Thanh thẹn quá hóa giận, bèn giật lấy điện thoại của anh ta.

Cố Kỷ né sang bên cạnh: "Được, ngài nói đi."

Lư Nhất Ninh không có ở đây, nhưng bản phối trống của cậu ta đã hiện diện thay chủ nhân. Nhạc phổ bị Khâu Thanh tiện tay đặt lên mặt trống lẫy, rồi dùng dùi trống đè lên để nó không bị gió thổi bay. Cậu ngồi lên chiếc ghế sau dàn trống, mở máy tính ra tìm tập "Phi Điểu – 2017", kết nối với dàn loa để thử điều chỉnh âm lượng.

"Mấy hôm nay em ở nhà thu vài bản demo." Khâu Thanh nói: "Nhưng vẫn cảm thấy bị sượng ở đâu đó, nên hôm nay mới đến công ty định tìm kỹ sư âm thanh để bàn bạc xem xử lý thế nào."

"Thu demo?" Cố Kỷ hỏi: "Anh nghe thử được không?"

Khâu Thanh nhìn anh ta đầy ẩn ý, rồi nói: "Được, để em phát loa ngoài."

Cố Kỷ nhanh chóng hối hận vì câu hỏi ấy của mình.

Khâu Thanh vừa phát nhạc, Văn Hựu Hạ đã im lặng xoay người, chăm chú chơi "Flappy"- dù đã đổi sang chiếc điện thoại thông minh đời cũ, anh vẫn thích thú với trò chơi này. Thoạt tiên Cố Kỷ còn bực bội, chẳng phải bài "Phi Điểu" bản acoustic rất trong sáng à, đâu đến mức phải giữ kín như bưng...

Sau 1 phút, mắt anh ta trợn tròn.

Tiếng nước va chạm dập dìu như sóng, hơi thở hổn hển, âm thanh ma sát giữa cơ thể và ra giường.

Tiếng nhạc chung quanh khiến bầu không khí nóng bỏng tột cùng, Cố Kỷ ở chung với bạn gái lâu như vậy, nói anh ta không hiểu được thì quá là giả ngây. Quan sát vẻ mặt của Văn Hựu Hạ, anh ta cũng hiểu nó được hát vào khi nào.

Chẳng trách khi nhắc tới ca khúc này, phản ứng của Văn Hựu Hạ lại thú vị như vậy: lúng túng, xấu hổ, và cả đôi chút chờ mong khó tả.

"... Mạnh bạo đấy." Cố Kỷ vừa mở miệng thì cắn phải lưỡi, đành nhịn đau: "Shh... Hát chính này, cậu chắc chắn đấy à? Để nó trực tiếp vậy luôn?"

Trải qua bao nhiêu lần xây dựng tâm lý, Khâu Thanh chỉ hỏi lại một cách vô tình: "Sao nào?"

"Anh thấy không ổn lắm, tất nhiên chỉ là cảm nghĩ của anh thôi." Cố Kỷ gãi má: "Chắc tại anh ở với hai người lâu quá, nghe phát là biết rồi... hai thằng đàn ông vẫn có... gì đó, hiểu không..."

Khâu Thanh không đáp, một lát sau quay sang người vẫn luôn vờ câm điếc: "Anh có ý tưởng gì?"

Văn Hựu Hạ đặt điện thoại xuống: "Có một chút."

Khâu Thanh gật gù: "Nói đi."

"... Không hay lắm." Văn Hựu Hạ dừng một thoáng: "Hay cho anh nghe lại một lần đi."

Ghi âm như thế nào, làm sao để bản demo này sinh ra trong từng giây phút quấn quýt của bọn họ, rồi bắt nguồn từ một đêm tuyết năm năm trước ra sao, chẳng có ai hiểu sâu sắc như Văn Hựu Hạ.

Khâu Thanh không tin anh không nhớ được, sao còn muốn nghe lại lần hai? Cậu quan sát vẻ mặt của Văn Hựu Hạ hòng tìm ra ý định thật sự của đối phương. Trong quá khứ, lúc soạn nhạc kiểu gì bọn họ cũng nháo nhào vài câu, song hiện tại chẳng ầm ĩ chút nào, không chỉ Cố Kỷ mà Khâu Thanh cũng có chút không quen. Cậu đã chuẩn bị cho việc Văn Hựu Hạ phản đối hoặc chọc ngoáy, bới móc gì đó, nhưng đối phương chỉ cau mày, thỉnh thoảng gõ tay lên điện thoại theo giai điệu, cả quá trình vô cùng yên ắng.

Nghe xong lần hai, anh tự nhiên hơn nhiều: "Anh nghĩ không cần thu lại."

"Tại sao?"

Văn Hựu Hạ nói một cách đơn giản: "Không đủ cảm xúc."

Khâu Thanh suýt bật cười, sau cùng vẫn là anh hiểu được sự băn khoăn của cậu.

Tuy bản thu trước đó thô nhưng ý tưởng rất rõ ràng, có cả sự nhiệt tình, can đảm và kích thích khi sáng tác ra "Phi Điểu". Nếu như thu âm lại, dù hiệu ứng âm thanh đúng chỗ thì vẫn có thể bỏ lỡ sự tự nhiên trong hơi thở, khiến người nghe cảm thấy công nghiệp. Muốn tránh phong cách nguyên bản của bài hát này, có lẽ nên chuyển thành một bản nhạc tình nhẹ nhàng và mộng mơ như trong "Xem Biểu Diễn", cũng dễ thịnh hành và giúp khán giả dễ đón nhận hơn.

Song theo cách đó, Khâu Thanh lại cảm thấy ý nghĩa của "Phi Điểu" đã mất đi – cánh chim ấy là vết sẹo cậu phải trả khi yêu Văn Hựu Hạ, nó bay giữa hai người, quanh quẩn bồi hồi đến khi anh trông thấy.

Anh nói "không cần", Khâu Thanh như thể đạt được một sự ủng hộ nào đó, chỉ thoáng chốc đã có thêm sức mạnh.

Tất cả sự do dự, băn khoăn trước đó bị quét sạch, cậu nâng cằm: "Thật ra em cũng nghĩ sản xuất lại từ đầu chưa chắc đã tốt, hơn nữa còn... rắc rối."

Cậu nói ngắt quãng, nhưng Văn Hựu Hạ vẫn có chung nỗi lo với Cố Kỷ, nhắc nhở: "Nhưng có thể cho nhỏ giọng một chút."

Khâu Thanh hỏi: "Chỗ nào?"

"Dùng mấy hiệu ứng thở và nước thay cho... những tiếng đó..." Anh suy nghĩ một lúc để tìm từ: "Tóm lại cứ nhét vào, dùng tiếng trống che đi sẽ không còn quá lộ liễu như vậy nữa, bọn họ vẫn nghe được thì bàn sau."

Khâu Thanh nhìn Văn Hựu Hạ không chớp mắt.

Lỗ tai anh đỏ bừng, lúc dừng lại để tìm từ cẩn thận còn chớp mắt rất nhanh.

Cố Kỷ không để ý đến sự mập mờ giữa hai người đối diện, hỏi một cách hiển nhiên: "Nếu không ổn lắm thì tiếng tim đập cũng là một lựa chọn thường thấy, hay là đổi sang sample nhịp tim? Anh thấy mấy bài nhạc nước ngoài..."

"Không có được cảm giác ấy." Văn Hựu Hạ từ chối, phân tích rằng: "Nếu xử lý kín kẽ quá thì phần thể hiện lại không đủ trần trụi."

"Đúng, có lẽ nên thả ra hơn là cố che hết đi."

Cố Kỷ không thể lấy một địch hai: "Được thôi."

Văn Hựu Hạ cầm lấy chai nước suối bên chân, cắn miệng chai – đây là cách anh che giấu sự xấu hổ – uống hai ngụm nước rồi hạ giọng: "Hơn nữa sample nhịp tim phù hợp với bài khác hơn... Tôi có một ý tưởng rồi."

Nghe tới đây, Khâu Thanh chợt nhớ lại một ca khúc khác của bọn họ không được thu lại, chẳng công khai, thậm chí chưa cho bất kì thành viên nào trong ban nhạc nghe.

"Ánh trăng sáng, ánh trăng sáng, hãy để em dừng lại."

"Em lướt qua tôi vài giây..."

Khâu Thanh rũ mắt, không kìm được sự dịu dàng trên khuôn mặt, ngay cả lông mi cũng run rẩy, bên tai là giọng nói của Văn Hựu Hạ hòa trong nắng sớm.

Hóa ra anh cũng không quên.

Đã có phương án biên soạn "Phi Điểu", quá trình này thuận lợi hơn Khâu Thanh tưởng tượng. Chỉnh sửa hai lần, Khâu Thanh dùng miếng dán giảm đau để bản thân dễ chịu hơn một chút, rồi nghe Văn Hựu Hạ và Cố Kỷ thử bản nhạc mới một lần.

"Phi Điểu" có một phong cách biểu diễn riêng, người ca sĩ vốn làm nhân vật chính lui lại làm một khán giả. Tiếng bass và guitar là hai vai chính trong cả mạch chuyện, nốt trầm là biển cả, âm cao là mây xanh, giai điệu biến chuyển trong từng đoạn như theo cánh chim trắng mang theo vết thương vượt qua cả xuân hạ thu đông, bay ra phương Bắc, trở về phía Nam.

Đến đoạn cao trào, tiếng trống nhẹ dần đi, cuối cùng hoàn toàn biến mất, kết lại bằng một tiếng kèn harmonica.

Diễn thử đến lần thứ tư, cuối cùng Khâu Thanh cũng hài lòng.

Cậu vừa hô dừng thì nghe thấy tiếng vỗ tay từ cửa phòng tập...

Như một cảnh tượng nào đó đột ngột tái diễn.

Chuyện này thật sự là một bóng ma trong lòng không thể biến mất, Khâu Thanh như gặp phản xạ có điều kiện mà lập tức đứng bật dậy, hai bên trán đổ mồ hôi, cả người choáng váng. Cậu bấm vào lòng bàn tay, quay đầu lại.

"Tang Tuyết?" Khâu Thanh ngạc nhiên nhìn về phía nữ ca sĩ với vóc dáng cao gầy: "Sao cô đến đây?"

Cố Kỷ ôm guitar mỉm cười, chen đến bên cạnh Văn Hựu Hạ.

Sự chú ý của Khâu Thanh có hạn, không thể để tâm đến vị trí và ánh mắt đầy ẩn ý của anh ta. Cậu nhìn thấy trợ lý theo sau Tang Tuyết, đưa nước trái cây cho hai người: "Xem diễn tập cũng không báo trước một tiếng."

"Chỉ đi qua thôi, cảm ơn anh Khâu." Tang Tuyết cũng không khách sáo, bước tới ghế ngồi: "Tôi mới gặp Hứa Nhiên."

Khâu Thanh đáp, thế à.

Tang Tuyết: "Anh ấy nói mọi người đang tập luyện nên tôi chỉ đến thử vận may thôi. Giữa đường còn bị quản lý gọi đi trò chuyện, tôi tưởng mọi người đã xong rồi, may mà vẫn kịp nghe được bài hát này, là ca khúc mới ạ?"

Cô nói một câu, vẻ mặt Khâu Thanh lại u ám thêm một phần.

Lý trí đang nhắc cậu Tang Tuyết không hề cố ý, nhưng cậu chẳng thể ngăn mình nghĩ đến sự cố vào ngày hôm ấy.

Ngoài thành viên trong ban nhạc, Liễu Vọng Dư và tên vô liêm sỉ ấy, không ai biết Ngân Sơn từng suýt đến bờ vực đổ vỡ chỉ vì một buổi "tập luyện". Khâu Thanh ép bản thân phải tỏ ra bình thường, Tang Tuyết không giống Bạch Diên Huy, cậu cười khách sáo: "Vừa mới soạn lại, đây là bài biểu diễn ở chương trình tạp kỹ."

Tang Tuyết "a" một tiếng: "Nghe hay lắm! Nhưng hình như nó thiếu một chút ý nghĩa..." Cô đảo mắt quanh phòng tập, ánh nhìn khẽ dừng lại trên người Văn Hựu Hạ, nói tiếp: "Phải rồi, tiếng trống vừa nãy là phần mềm ạ? Tay trống không có ở đây mà?"

"Tay trống đi tán gái rồi." Khâu Thanh nói.

Tang Tuyết không thể kìm lại nụ cười: "Thế mà anh Khâu đồng ý sao?"

"Không quản được, hơn nữa hôm nay tập cũng đột ngột." Khâu Thanh nói, không muốn tiếp tục chủ đề này nữa: "Tìm tôi có việc gì?"

"Tôi đến thăm một chút thôi, trước đây tuần nào cũng gặp ít nhất một lần, mà sau khi ban nhạc tập hợp thì cả tháng rồi không thấy anh." Tang Tuyết ra hiệu cho trợ lý đưa ra một hộp quà tinh xảo: "À, tôi còn nhờ riêng người ra mua bánh ngọt cho anh này, coi như là quà cảm ơn vì anh Khâu đã sáng tác nhạc cho tôi – nguyên liệu trong này tốt lắm, lượng đường cũng không cao."

Khâu Thanh nói "cảm ơn", cầm túi quà mà chẳng chút hứng thú, tiện tay đặt xuống.

Tang Tuyết ở đây khiến cậu hơi khó chịu.

Cô thể hiện sự quan tâm dành cho Khâu Thanh quá rõ ràng, nhân viên công tác bên cạnh cô không ai không biết, bên đó không chỉ ám chỉ một hai lần mà không nhận được câu trả lời rõ ràng, thế là áp lực chuyển sang phía cậu – câu trả lời của cậu quá hàm súc, cậu định để Tang Tuyết tự hiểu, song chuyện tặng quà đã lặp lại nhiều lần, hiện tại cậu có hơi bực bội.

Tiếng bass trong loa vang lên hai lần. Khâu Thanh quay đầu lại, thấy Văn Hựu Hạ thản nhiên gảy đàn ở trong góc, thuần thục nhấn một hợp âm như đang tập luyện.

Không tập trung, thiếu kiên nhẫn, cắt đứt bầu không khí lúng túng.

"À, phải rồi." Tang Tuyết chậm chạp nhận ra: "Mọi người đang tập mà, tôi ở lại có phiền quá không?"

Khâu Thanh chưa trả lời, tiếng bass kia đã réo lên như một kiểu thúc giục, nhịp điệu càng lúc càng nhanh. Cô ca sĩ liếc mắt sang, dừng lại câu chuyện một cách áy náy, trợ lý của cô trông có vẻ nghiền ngẫm.

Khâu Thanh không hề khó chịu với sự "bất lịch sự" của Văn Hựu Hạ, trái lại, đối phương chủ động làm kẻ xấu đã cho cậu một bậc thang để bước xuống.

Dù có phần không phải với Tang Tuyết, nhưng đúng là cậu đang nghĩ:

Cuối cùng cũng có lý do đuổi người.