Biển Bạc

Chương 5




Edit + Beta: V

"Đây là cái gì?" Cố Kỷ cầm hộp giấy màu trắng quơ quơ rồi nhíu mày lại: "Cậu bị cảm à?"

Khâu Thanh ngồi ì trên ghế sô pha, vì mang tai nghe nên cậu không nghe Cố Kỷ nói gì cả.

Cố Kỷ nghiêm túc đọc hướng dẫn sử dụng trên hộp thuốc rồi lấy bảng thành phần ra nghiên cứu, sau khi so sánh với hộp giấy và xác định đây là thuốc trị cảm mạo thì trái tim đang lơ lửng của anh ta cũng buông xuống. Anh ta thả hộp thuốc lại bàn trà rồi tiếp tục giúp Khâu Thanh thu thập đồ đạc trong phòng khách.

Chỗ làm cách nơi ở của Khâu Thanh rất gần, lúc nghỉ trưa rảnh rỗi Cố Kỷ sẽ tới ngó cậu một chút.

Khâu Thanh không phải là người biết tự chăm sóc bản thân, cùng lắm là không để mình chết đói mà thôi, chứ cậu có quá nhiều thứ khiến người khác phải bận tâm và hỗ trợ. Thế là Cố Kỷ nhẫn nhục và chịu khó mà đảm nhiệm vai trò này.

"Ngày mai là cuối tuần, Thúy Thúy nói dạo gần đây cậu làm việc cực khổ nên bảo anh chuẩn bị cho cậu gì đó để bồi bổ một chút." Cố Kỷ gõ mặt bàn, thấy Khâu Thanh phối hợp bỏ một bên tai nghe ra thì tiếp tục nói: "Ăn canh cá chép không?"

"Ăn."

Cậu nói xong thì liếc nhìn Cố Kỷ đang thu thập chồng giấy lộn trong ngăn kéo một cái, sau đó rón rén đứng lên.

Khâu Thanh bước đi không có tiếng động, cậu ép sát tường, chạy tới cạnh cửa rồi nhanh tay mang tất vào. Cố Kỷ còn chưa kịp ngẩng đầu lên thì cậu như có tật giật mình, vội vàng vặn khóa cửa muốn đi ra ngoài.

"Đi đâu đó?" Cố Kỷ như có mắt sau lưng.

Khâu Thanh khựng lại, tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng: "Không mượn anh xen vào."

Câu này của cậu đại nghịch bất đạo quá thể, nói mới nửa đã chuẩn bị chạy trốn. Vừa nghe xong thì Cố Kỷ chợt ngẩn ra, Khâu Thanh không để anh ta có thời gian hỏi lại, dây giày chưa kịp cột thì cậu đã tức thì đóng sập cửa lại rồi chạy về phía thang máy. Đúng như dự đoán, quả nhiên cậu lập tức nghe thấy âm thanh của ai đó bị chặn sau cửa.

Cậu chạy nhanh như một tên trộm, lưng kề sát vách thang máy bằng kim loại mà bật cười.

Điện thoại di động chợt reo, là Cố Kỷ cắn răng nghiến lợi gửi tin nhắn cho cậu: [Nắng chang chang thế kia mà cậu đi đâu vậy hả?]

Khâu Thanh trả lời: [Mua trà sữa.]

Cố Kỷ: [???]

Cố Kỷ: [Cậu học người ta uống trà sữa khi nào vậy?]

Cố Kỷ: [Cậu không thể uống trà sữa đâu đấy!]

Giọng điệu của anh ta cứ như cha già khi phát hiện thằng ranh nhà mình học xấu, Khâu Thanh khịt mũi coi thường, trả lời một câu [Em cũng không thể uống rượu đây này] rồi không để ý đến Cố Kỷ nữa.

Sau trận mưa to thì thành phố Đông Hà cứ như mới bước vào hạ, nhiệt độ bay thẳng tới mùa nóng và oi bức nhất.

Máy lạnh đã tắt của tàu điện ngầm công cộng bị mọi người kháng nghị quá nên đã mở lên lại, mấy ngày trước người ta vẫn còn mặc quần áo mùa thu, thế mà bây giờ ai nấy cũng đều đổi hết sang áo ngắn tay và quần cộc rồi. May là mấy con ve trèo lên cành cao không bị chết, dưới ánh mặt trời oi ả chúng cất tiếng kêu vang trời, vừa nghi hoặc vừa hưng phấn, chắc có lẽ chúng cho là hè lại tới chăng.

Khâu Thanh vẫn chưa ăn cơm trưa, mà trời nóng nực thế này thì cậu cũng chẳng cảm thấy ngon miệng, có ăn hay không cũng chả có gì khác biệt.

Công viên hoa tươi vào cuối tuần luôn tấp nập người qua lại, Khâu Thanh quen cửa quen nẻo vòng qua mấy phụ huynh dẫn theo con nhỏ rồi tới núp dưới cây dù màu xanh sẫm. Cậu đến không phải lúc, mấy cái bàn màu trắng đã có không ít học sinh, nhìn trang phục thì từ trung học cho đến đại học đều có cả, bọn họ tụm năm tụm ba mua hàng, vừa chờ trà sữa vừa trò chuyện với nhau.

Nhóm học sinh người đông thế mạnh, lại thêm tuổi tác nhỏ nữa nên Khâu Thanh không thể nào cướp địa bàn với bọn họ được. Cậu không thể làm gì khác hơn là đứng núp dưới bóng cây ở đằng xa.

Hôm nay cậu đã chuẩn bị hết rồi, giờ chỉ cần ôm cây đợi thỏ mà thôi.

Trong quầy, Văn Hựu Hạ không hề hay biết chuyện gì cả, anh đưa lưng về phía khách hàng pha trà sữa.

Hôm qua anh mua thuốc cảm cho Khâu Thanh, nhưng mãi đến khi tan tầm và Khâu Thanh rời đi, bọn họ cũng không nói với nhau một câu nào.

Khâu Thanh đã xuất hiện ở đây ba ngày liên tục. Lần đầu tiên bị dầm mưa thì thôi không nói, lần thứ hai thì cậu ngồi cả ngày như người bị bệnh thần kinh, còn hôm nay thì do dự đi vòng quanh cửa hàng. Văn Hựu Hạ không để bụng, nhưng hai nhân viên của cửa hàng trà sữa đã chú ý tới Khâu Thanh, bọn họ châu đầu ghé tai một phen, rốt cuộc quyết định đến hỏi thăm.

"Anh Tiểu Hạ." Cô gái chốt đơn xong thì nghiêng đầu sang, nhỏ giọng hỏi: "Cái người kia lại tới nữa rồi, tìm anh hở?"

Văn Hựu Hạ "ừ" một tiếng, anh mở máy dán miệng ly ra và bỏ trà sữa đã làm vào, đóng gói xong thì dán hóa đơn lên rồi đưa cho nhân viên đứng bên ngoài, sau đó tiếp tục pha chế.

Cô gái bím tóc đuôi ngựa hỏi: "Hai người quen nhau à?"

Văn Hựu Hạ không trả lời ngay, một cô gái tóc ngắn khác – là người bung dù đi đón anh vào ngày mưa kia ấy, cười híp mắt nói: "Chắc chắn là quen nhau luôn, hôm qua anh Tiểu Hạ còn lén đi theo người ta đến cửa công viên rồi mới trở về cơ mà."



"Ể? Có chuyện này hả?"

"Hình như lúc đó cậu đi vệ sinh."

"Vậy sao cậu biết?"

"Tớ thấy anh ấy đi theo mà, đúng không anh Tiểu Hạ?"

Văn Hựu Hạ: "..."

Cô gái bím đuôi ngựa cười rộ lên: "Cơ mà em cảm thấy cái người kia nhìn quen mắt lắm, nhưng lại không nhớ nổi đã gặp ở đâu."

"Anh đẹp trai nào cậu cũng nhìn quen mắt hết, đúng không?"

Hai cô bắt đầu tranh luận tiêu chuẩn đánh giá trai đẹp, Văn Hựu Hạ thức thời im lặng để tránh nguy cơ bị truy hỏi, anh pha chế xong mấy tờ đơn đặt hàng rồi rung chuông để người ta tới lấy. Tuy hai cô tám chuyện nhưng cũng không làm chậm trễ công việc, sau khi rảnh rỗi được một lúc thì Văn Hựu Hạ lấy ly nước dưới đáy tủ nhấp một hớp, anh nói: "Có thể lười biếng không?"

Hai nữ sinh đã quen rồi, sau khi nghe xong thì hùng hồn phất tay một cái: "Anh đi đi, tụi em giải quyết được!"

Văn Hựu Hạ nói cảm ơn, sau đó đẩy cửa container ra.

Hôm nay Khâu Thanh không gọi món, cậu đứng dưới một thân cây để trốn ánh nắng quá gay gắt lúc trời thu, tai nghe vắt ngang đầu, hai mắt nhìn vào hư không. Thấy Văn Hựu Hạ đi ra thì mắt Khâu Thanh sáng rực lên, nhất thời trông có thần thái hơn nhiều.

Cậu đến đón Văn Hựu Hạ, trong lúc vô tình hai người cùng đứng ở phố thương mại hút thuốc, trông giống như không có chuyện gì làm nên tụ tập lại nói chuyện phiếm vậy.

"Anh nghỉ làm rồi à?" Khâu Thanh hỏi.

"Không."

Nói là trả lời chứ thật ra đây chỉ là âm tiết mang giọng mũi hàm hồ mà thôi.

Văn Hựu Hạ lấy một gói thuốc lá và bật lửa từ trong túi quần ra rồi liếc nhìn Khâu Thanh một cái.

Tư thế kẹp điếu thuốc bằng ngón áp út và ngón giữa vẫn y như xưa, điều này khiến Khâu Thanh tìm về một chút hồi ức chân thực, đầu gối căng chặt của cậu cũng hơi thả lỏng.

Văn Hựu Hạ yên tĩnh hút thuốc, anh hút rất nhanh, chỉ chốc lát là cháy tới phần cuối.

Trên cổ đeo tai nghe chụp tai, Khâu Thanh dòm lướt qua màn hình điện thoại và thoáng nhìn thấy một đoạn tàn thuốc thật dài. Cậu đột nhiên nói: "Lúc anh đi vẫn chưa hủy hợp đồng với Thái Quả."

Thái Quả là công ty đại diện mà bọn họ ký kết lúc ấy.

"Hả?" Văn Hựu Hạ không ngờ cậu sẽ nói chuyện này, âm cuối lên cao mang vẻ nghi hoặc.

"Hạn hợp đồng khi ấy còn một năm rưỡi. Trước đó không tìm được anh thì thôi, giờ nếu để bọn họ biết người trong video là anh thì nhất định sẽ tới cửa đòi phí bồi thường vi phạm hợp đồng." Khâu Thanh bất an nắm tai nghe, ngón tay cậu vê đường vân hình xoắn ốc ở mặt ngoài.

Văn Hựu Hạ kinh ngạc.

Có thể nhìn thấy biểu cảm như thế trên gương mặt không dính khói bụi trần gian kia khiến Khâu Thanh cảm thấy vừa buồn cười vừa tiếc nuối. Tựa như Văn Hựu Hạ bất chợt rơi xuống phàm trần, bắt đầu sầu vì cuộc sống và tiền nong – tuy trước đây có đôi lúc Văn Hựu Hạ oán giận làm cái gì cũng cần có tiền, phiền chết người; nhưng giọng điệu hời hợt như đùa cợt khi đó khiến nỗi sầu của anh trông có vẻ rất giả.

Khâu Thanh đợi phút chốc, thấy anh không phát biểu ý kiến thì tự mình nói: "Hợp đồng của anh vẫn còn ở chỗ em, anh có muốn xem phí bồi thường vi phạm hợp đồng hết bao nhiêu không? Bốn năm trôi qua, cộng thêm tiền lời nữa."

Văn Nhự Hạ dụi tàn thuốc trên thùng rác, anh hỏi: "Bao nhiêu?"

"Hai trăm nghìn." Khâu Thanh nói: "Ít nhất."

Con số này cũng không phải là cậu ăn nói ba hoa.

Lúc ký hợp đồng với Thái Quả thì Ngân Sơn chỉ là một ban nhạc non trẻ mới bộc lộ tài năng từ quán bar underground, đãi ngộ hợp đồng của bọn họ không kém quá nhiều so với tiền bối cùng công ty. Ký kết chưa tới nửa năm mà bọn họ đã ra album đầu tiên, số lượng bán ra đối với người mới mà nói đã xem như không tồi. Không những thế, hai bài hát của bọn họ còn rất nổi tiếng trong giới nữa.

Mấy năm trước, ban nhạc cũng không phát triển quá thịnh hành, mọi người chỉ hợp tác với nhau chứ không có ý thức cạnh tranh gì cả.

Bọn họ chỉ tình cờ ký kết mà thôi.

Lúc ấy, Thái Quả mới vừa đổi chủ, nghe nói người nọ là fan âm nhạc nên đã ký hợp đồng một lèo với vài ban nhạc trẻ tuổi, dự định tạo ra chút thành tích. Ông chủ xem trọng Ngân Sơn, nhưng ban nhạc thành công nhất trong đám bọn họ lúc bấy giờ chính là Woken.

Hát chính của Woken – Hứa Nhiên là một người rất có đầu óc kinh doanh. Những ban nhạc khác còn câu nệ không muốn chạy theo hướng chủ lưu thì hắn đã tùy tiện viết mấy bài Rock and Roll. Mới đầu đổi lại là vô số chỉ trích trong giới, nhưng kết quả sau một số bản OST đình đám thì độ nổi tiếng của Woken tăng vọt, hiện tại bọn họ đã là ban nhạc thành công nhất quốc nội.

Bởi vì Woken và Hứa Nhiên mà hiện nay, gu âm nhạc của đại chúng có một phần thiên về hướng ban nhạc loại này, rất nhiều hợp tác thương nghiệp cũng tìm tới giới Rock and Roll – loại hình được xem không phải là "chủ lưu" hồi đó.



Có Woken đi đầu, Thái Quả cũng bắt đầu nối bước đi theo. Bây giờ, nếu có ban nhạc nào muốn ký kết thì điều khoản không thể so với ngày xưa, ở một mức độ nào đó mà nói thì nhóm Khâu Thanh là bên được lợi trong hợp đồng.

Những việc này cậu không biết nên nói rõ với Văn Hựu Hạ như thế nào, thế là bèn giải thích một cách uyển chuyển: "Nếu bây giờ anh ký rồi lại rời đi thì phí bồi thường vi phạm hợp đồng ít nhất phải thêm một con số 0."

"Tôi biết rồi." Văn Hựu Hạ nhíu mày lại, lúc nói đến tiền thì bọn họ có thể làm hòa trong một thời gian ngắn: "Cho nên?"

"Liễu Vọng Dư, anh còn nhớ chứ? Chị Vọng ấy."

"Ừm."

Khâu Thanh nghĩ, chỉ duy nhất khi đối mặt Văn Hựu Hạ thì cậu mới có thể khắc chế sự nóng nảy, chẳng những vậy còn phải dụ dỗ từng bước nữa, đúng là hòa ái dễ gần ghê nơi.

"Lúc trước em đã thử nói về chuyện hợp đồng của anh, chị ấy bảo chuyện này không lớn cũng không nhỏ, chỉ là phải trở về rồi cẩn thận hoàn thành album dang dở, sau khi biểu diễn xong thì bù lại khoản phí vi phạm hợp đồng, vậy là coi như cho qua."

Văn Hựu Hạ vẫn còn kẹp mẫu thuốc lá đã hút xong, ngón tay cái vuốt nhẹ bên mép thuốc.

"Nếu ăn may kiếm được đủ tiền thì không cần bù khoản phí vi phạm hợp đồng nữa." Khâu Thanh nói: "Quyền lựa chọn ở chỗ anh."

Cậu đã bày điều kiện ra rồi, nếu Văn Hựu Hạ không ngốc thì anh sẽ biết nên chọn ra sao.

Khâu Thanh suy nghĩ một buổi tối, cậu tìm được hợp đồng của Văn Hựu Hạ và phát hiện quả bom nổ chậm này trong một đống giấy vụn. Mặc dù không nghiêm trọng như đã nói, nhưng cảm giác nhược điểm của mình nằm trong tay người khác không dễ chịu gì cho cam. Nhìn vẻ mặt của Văn Hựu Hạ thì Khâu Thanh càng xác định, anh hoàn toàn không nhớ rõ chuyện này.

Buồn cười thì buồn cười, nhưng thật ra Khâu Thanh có thể hiểu được Văn Hựu Hạ.

Dù sao lúc đó bọn họ đều còn trẻ và đầy tham vọng, cả ngày treo chân ái và tự do ở bên mép, ai mà quan tâm trên hợp đồng giấy trắng mực đen viết điều khoản gì đâu nào.

Ngay cả Khâu Thanh cũng vậy, sau khi Văn Hựu Hạ rời đi thì cậu mới bắt đầu nghiên cứu, xem coi nếu như anh bỏ đi luôn thật thì phải bồi thường bao nhiêu tiền.

Sau đó, cậu phát hiện tạm thời không đền nổi, vì vậy đành phải bóp mũi hợp tác với Liễu Vọng Dư cho tới giờ.

Vậy nên mới nói, Văn Hựu Hạ muốn nghĩ thế nào thì cậu cũng không quan tâm, dù cho hành động này là cưỡng chế dụ dỗ thì chỉ cần có thể đạt được hiệu quả, bảo cậu thừa nhận cũng chẳng sao cả.

"Thế nào?"

Văn Hựu Hạ không tỏ rõ ý kiến, anh ném tàn thuốc xuống.

Khâu Thanh cảm thấy anh đã bắt đầu dao động rồi. Vì thế, cậu cúi đầu liếc mắt nhìn đồng hồ: "Anh cân nhắc đi, mai em quay lại."

"Tới đây à?"

"Đúng vậy."

Cậu ăn nói nhỏ nhẹ, nhưng vẻ mặt đã tỏ rõ thái độ của mình: "Thế nào?"

Văn Hựu Hạ cứng họng trong phút chốc, anh đột ngột hỏi: "Cảm mạo khỏi chưa?"

"Khỏi hay chưa anh nghe không biết à?" Khâu Thanh hơi mất kiên nhẫn, cậu rất phiền vì cái tên Văn Hựu Hạ giả câm chuyên đánh trống lảng này, cậu cao giọng nói: "Mẹ nó, em bận muốn chết, còn một cục nợ phải chạy về làm việc đây, muốn nói gì thì lẹ làng lên... "

"Điện thoại."

Là sao?

Khâu Thanh không kịp nghiền ngẫm ý nghĩa sâu xa của hai chữ này, sợ anh đổi ý nên cậu đưa điện thoại ra trước mặt Văn Hựu Hạ. Cậu thấp hơn Văn Hựu Hạ gần nửa cái đầu, lúc bước nhỏ về phía trước và nhìn anh thì phải hơi ngẩng đầu lên – góc độ này mờ ám đến mức khiến người ta hiểu lầm.

Văn Hựu Hạ nhập một dãy số trên màn hình rồi đưa cho cậu: "Ngày mai gọi cho tôi."

"Mai gặp." Khâu Thanh nhanh chóng nói.

Văn Hựu Hạ gật đầu, độ cong khóe môi lạnh lùng và nghiêm nghị của anh như đang khẽ nhếch, hiện ra chút ý cười khó phát hiện.

Khâu Thanh không thấy rõ đã quay người rời đi rồi.

Ánh nắng chói chang khiến cõi lòng lặng như nước của Khâu Thanh đột nhiên tê rần.