Biển Bạc - Lâm Tử Luật

Chương 4




Phần A: Mưa Tháng Năm

CHƯƠNG 4: “ĐÓ LÀ CHUYỆN CỦA CẬU.”

Edit + Beta: V

Khâu Thanh không nghe Văn Hựu Hạ nói mà ngồi xe buýt trở về chỗ ở.

Trời quang mây tạnh, rốt cuộc thành phố Đông Hà cũng nghênh đón bầu trời trong xanh đã lâu không gặp.

Từ công viên hoa tươi đến trạm cuối phải đi qua toàn bộ khu Nam Thành, tốn 1 tiếng 40 phút. Khâu Thanh ngồi ở hàng ghế cuối cùng, cậu vừa ngắm cảnh vừa chờ quần áo và tóc tai khô.

Ngồi một lúc lâu khiến toàn thân cậu bị nhiễm lạnh, đầu Khâu Thanh nặng trĩu, lúc đứng lên xuống xe xém chút nữa là cậu té ngã. Khi hai chân đặt trên đường nhựa thì đầu óc cậu mơ hồ, Khâu Thanh cứ ngỡ hôm nay không có mưa, còn người cậu ướt đẫm là vì không cẩn thận rơi xuống ao.

Khâu Thanh vò loạn tóc mái, cẩn thận tự hỏi có phải mình thật sự gặp Văn Hựu Hạ rồi hay không. Sau khi xác nhận chuyện này không sai và nhận ra lý do mình hận anh thì cậu lảo đảo bước vào tiểu khu.

Cậu chưa nhớ ra phần mở đầu và kết thúc thì đám lửa kia đã lập tức nuốt sống cậu.

Giống như buổi biểu diễn cuối cùng trong video kia, sau khi nghe Văn Hựu Hạ thốt ra những lời vô lý đó thì Khâu Thanh không nhịn được mà đánh người. Nhưng cậu không đánh lại Văn Hựu Hạ, đối phương vừa cao lại vừa mạnh hơn cậu, nếu muốn ra tay thì Văn Hựu Hạ có thể khiến cậu không bò dậy nỗi dễ như ăn cháo.

“Cho nên ngày đó anh ấy không muốn đánh mình.” Khâu Thanh bỗng hiểu ra, lại thầm đáng tiếc: “Anh ấy mà đánh thì mình có thể bám lấy chuyện này không tha… biết vậy đã đạp một cước rồi, còn tốt hơn là không ai nợ nần gì nhau.”

Cậu và Văn Hựu Hạ đi tới nước này, lý do lớn nhất là chẳng ai nợ ai một cái gì cả.

Khâu Thanh mở cửa và đối mặt với căn phòng lạnh lẽo.

Cậu không nuôi thú cưng, chỉ có một chậu trầu bà vàng đặt trên quầy bar đối diện huyền quan đang lay động trong gió, lá cây run lên mấy lần tựa như đang chào hỏi cậu. Lúc trang trí nhà cửa, cậu cố ý lựa chọn tone màu ấm, nhưng đến giờ Khâu Thanh vẫn chưa cảm thấy được bầu không khí này có tác dụng gì với mình.

Cậu đổi giày rồi ngơ ngác đi vào phòng tắm.

Lúc sấy tóc và nhìn bản thân trong gương, đã bốn năm trôi qua rồi mà ngoại hình của cậu không có biến hóa gì lớn cả, nhìn có vẻ nhỏ hơn người cùng lứa vài tuổi, tựa như bản thân cậu đã bị phong bế, thời gian cũng chiều theo tâm nguyện của cậu mà dừng lại ở lúc chia ly ấy…

Còn Văn Hựu Hạ thì trông nhu hòa hơn một chút, về cả ánh mắt và khí chất.

Nghĩ đến Văn Hựu Hạ, Khâu Thanh tắm rửa sạch sẽ xong thì tỉnh táo hơn một chút, đúng thật là hôm nay cậu đã gặp Văn Hựu Hạ – anh vẫn lầm lì khiến người ta ghét như vậy.

Sau khi sấy khô tóc xong thì Khâu Thanh cầm một bình rượu và đi vào phòng làm việc.

Cậu uống thuốc theo toa, còn đối với những thuốc viên khác thì xin miễn cho kẻ bất tài này. Lúc bị cảm mạo thì cậu sẽ uống rượu rồi ngủ một giấc, hầu hết các trường hợp đều ổn cả.

Khâu Thanh nghe bản soundtrack chưa hoàn thành ba lần nhưng chả có tí linh cảm nào, thế là cậu quyết định để đó vài ngày, khi nào bị giục rồi tính tiếp.

Sau khi gặp Văn Hựu Hạ thì Khâu Thanh đã mất đi ham muốn làm việc, đầu óc cậu bắt đầu trở nên hỗn loạn. Nếu bây giờ hỏi cậu có tình cảm gì đối với Văn Hựu Hạ thì Khâu Thanh cũng khó nói rõ được. Văn Hựu Hạ là bức tường cao mà cậu khó có thể vượt qua, và đồng thời cũng là vùng biển rộng mà cậu không bơi qua được. Cậu viết “Hồ Điệp Thiêu Đốt” cho Tang Tuyết bởi vì Sông Hán mênh mông, rộng lớn vô kể, nỗi phiền muộn nào có bơi được qua [*], chỉ có thể hóa thành tro tàn mà thôi.

Cậu và Văn Hựu Hạ không chỉ có yêu hận dây dưa mà còn có hứa hẹn, phản bội và đối đầu.

Chuyện cũ trước đây bị blogger biến tấu, nhưng điểm đáng lưu ý nhất là “rốt cuộc hai người có quen nhau chưa”, “chuyện này giống người yêu sau khi chia tay thì xóa sạch mọi liên hệ”.

Đôi lúc mắt của dân cư mạng sáng như trăng rằm, đúng thật là bọn họ đã quen nhau, và cũng đúng là bọn họ đã chia tay rồi.

Nhưng chuyện không đơn giản như vậy.

Nhiều khi Khâu Thanh lục lại hồi ức và tự hỏi, rốt cuộc tại sao bọn họ phải đi đến nước này – định cả đời không qua lại với nhau; rốt cuộc đây là lỗi của ai, hay cả hai đều sai, chỉ là người sai nhiều người sai ít mà thôi. Mỗi lần nghĩ đến những chuyện này thì cậu rất mệt mỏi, cũng giống như hôm nay vậy, cậu thả trôi dòng suy nghĩ của mình, chẳng biết đâu là thật đâu là ảo, rồi không thể làm gì khác hơn là mượn rượu tiêu sầu.

Dưới góc nhìn của người thứ ba thì có lẽ họ sẽ cảm thấy Khâu Thanh khổ vì tình rồi khuyên cậu buông xuống. Nếu chỉ đơn giản như vậy thì trên thế giới này đào đâu ra nam nữ si tình?

Bình rượu sắp cạn, soundtrack vẫn chả có tiến triển gì.

Từ giờ đến hừng đông còn chưa tới sáu tiếng.

Bên cạnh máy vi tính có đặt một chậu xương rồng nhỏ, cậu phủ bàn tay lên, gai mềm đâm vào lòng bàn tay hơi ngứa chứ không đau. Khâu Thanh chơi đùa một lát rồi đột nhiên nhỏ giọng hỏi nó: “Mày nói xem, mai tao có nên đi hay không.”

Đương nhiên là xương rồng không trả lời.

Vì thế, cậu lại uống một ngụm rượu nữa, cay nồng xen chút vị ngọt lẩn quẩn trong khoang miệng, cậu nói một cách khẳng định: “Hay là đi đi.”

Cuối cùng, Khâu Thanh ngủ ở phòng làm việc, quanh năm suốt tháng cậu đều dính lấy giường sô pha. Khí trời bây giờ vẫn không quá lạnh, nửa đêm vì sốt nhẹ nên Khâu Thanh có tỉnh lại một lần, cậu lảo đảo đi ra phòng khách tìm thuốc hạ sốt.

Cậu muốn mau khỏe lại, miễn cho ngày mai đeo bệnh đi tìm Văn Hựu Hạ rồi nói năng lộn xộn.

Thuốc hạ sốt có tác dụng rất nhanh, chuông báo thức đã vang lên rồi mà Khâu Thanh còn ngủ thêm một tiếng nữa. Sau khi tỉnh lại thì cơn sốt đã lui. Nhưng sắc mặt cậu rất kém, nhìn xanh xao vô cùng, như kiểu tiều tụy vì chán ăn vậy.

Trong tủ lạnh có ba bịch sủi cảo tươi lần trước Cố Kỷ mang đến, Khâu Thanh nấu một chén rồi dựa vào quầy bar ăn.

Sủi cảo này là do bạn gái Cố Kỷ làm, Thúy Thúy cũng đối xử rất tốt với cậu. Khâu Thanh ăn thịt dễ mắc ói nên thỉnh thoảng Thúy Thúy sẽ làm một chút thức ăn nhanh chay cho cậu, sau đó ủy thác Cố Kỷ đến thăm Khâu Thanh thì cưỡng chế nhét vào tủ lạnh và viết giấy nhắc chú ý hạn sử dụng. Mấy món này là để Khâu Thanh không đến nỗi chết đói khi bế quan viết nhạc.

“Hôm nay có hai loại kết quả.” Khâu Thanh vừa cắn sủi cảo vừa tán gẫu với cành trầu bà rũ trên quầy bar: “Một, Văn Hựu Hạ đột nhiên nghĩ thông suốt, đồng ý cùng tao trở về luyện tập… Nhưng tao vẫn chưa nghĩ xong có nên lập ban nhạc lại hay không, dù sao vẫn còn một tên nhóc rất phiền người. Hai, cũng là kết quả mà bản thân tao cảm thấy có tính khả thi lớn, Văn Hựu Hạ sẽ không để ý tới tao.”

Lá trầu bà nhẹ lay động như đang tán thành phân tích của cậu.

“Dù sao đi nữa thì anh ấy chắc chắn sẽ không đánh tao đâu.” Lúc Khâu Thanh nói những lời này thì hình như cậu hơi đắc ý: “Anh ấy trông như xã hội đen vậy thôi chứ thật ra rất nhẹ dạ.”

Trầu bà vàng chẳng có phản ứng gì, Khâu Thanh hỏi ngược lại: “Tới bao nhiêu lần thì anh ấy mới nói chuyện với tao nhỉ? Bốn lần đi, vừa đủ 21 ngày, nếu còn không để ý nữa thì tính sau.”

Cậu làm một ván cược không có tí ý nghĩa nào với thực vật, sau lại cảm giác khẩu vị tốt hơn một chút, thế là Khâu Thanh ăn sạch một chén sủi cảo lớn rồi tiện tay rửa chén, sau đó thay quần áo và bước nhẹ ra cửa.

Khâu Thanh vẫn ngồi xe công cộng, trên đường đi cậu cảm thấy phấn khởi khó giải thích được, nhạc không nghe, ngủ gật cũng không, mà lại tỉnh táo suốt quãng đường đến công viên hoa tươi.

Lần này Khâu Thanh đi cửa hông.

Một cơn mưa lớn trút xuống khiến thành phố Đông Hà khôi phục lại ánh nắng xán lạn thường thấy của ngày thu. Hôm nay, mấy trường tiểu học xung quanh tổ chức du lịch mùa xuân, mấy đứa bé mặc đồng phục học sinh xếp thành một hình vuông. Lỗ tai thì đang lắng nghe giáo viên căn dặn vấn đề an toàn, nhưng tâm tư của mấy nhóc đó đã sớm bay đến khu vui chơi thiếu nhi và phố thương mại rực rỡ với nhiều trò chơi và đồ ăn vặt ở cách đó không xa rồi.

Giáo viên vỗ tay, tuyên bố được tự do hoạt động, mấy học sinh tiểu học đội nón vàng chạy xẹt qua người Khâu Thanh.

Vì tâm trạng tốt nên hiếm khi Khâu Thanh bị sức sống của trẻ con cảm hóa, cậu nở một nụ cười dịu dàng. Ánh mắt dời theo đám học sinh nhìn về phía trước thì chợt bắt gặp Văn Hựu Hạ.

Cây cối ở phố thương mại rất tươi tốt, Văn Hựu Hạ đã thay một chiếc áo kẻ sọc, vẫn phối với tạp dề màu xanh sẫm và cái khay. Anh khom lưng đối mặt với mấy đứa học sinh và phân phát trà sữa trong ly giấy nhỏ cho bọn chúng.

Vẻ mặt của anh rất bình thản, không có bất kỳ sự thiếu kiên nhẫn nào, tay đưa cho mỗi đứa bé một cái ly nhỏ.

Nhóm nhóc nón vàng vây quanh anh bắt đầu liến thoắng thảo luận mùi vị trà sữa, lại hỏi anh mua ở đâu. Nhưng Văn Hựu Hạ không mở miệng, anh chỉ về container màu xanh sẫm cách đó không xa.

Khâu Thanh không ngờ anh sẽ ứng phó với con nít như vậy.

Cậu chậm rãi đi qua đó, bởi vì cảnh tượng kỳ dị này nên Khâu Thanh đã giảm bớt căng thẳng. Cậu đứng ở một bên và không nói tiếng nào, chờ Văn Hựu Hạ tiễn mấy đứa nhóc tiểu học uống trà sữa miễn phí đi.

Khâu Thanh đưa tay bưng ly trà sữa cuối cùng lên.

Lúc này Văn Hựu Hạ mới ngẩng đầu, cậu uống một hơi cạn sạch rồi cầm ly giấy nhỏ bằng đầu ngón tay, sau đó cười với anh.

“Đã lâu không gặp.” Phần mở màn này có vẻ kỳ lạ vì hôm qua bọn họ mới gặp nhau, nhưng cậu nhanh chóng giải thích: “Em nghĩ, dù có vờ vịt gì thì cũng nên nói chuyện này trước.”

Đoán được Văn Hựu Hạ sẽ không đáp lại nên Khâu Thanh nói tiếp: “Đây là lần thứ 18 em tới chỗ này, mỗi ngày đều ở đây.”

“…”

“Xém chút là em không đến nữa rồi, nhưng không ngờ cơn mưa hôm qua lại khiến em gặp anh.” Khâu Thanh nói xong thì rất không vừa ý phản ứng của Văn Hựu Hạ, cậu nhíu mày lại: “Anh nói gì đi, cũng không phải là câm thật mà. Hồi trước như vậy cũng thôi, bây giờ làm nghề phục vụ rồi thì có phải nên có chút tinh thần chuyên nghiệp hay không?”

Văn Hựu Hạ cạn lời, hồi lâu mới nói: “Cậu tới làm gì?”

“Tìm anh.” Khâu Thanh nheo mắt: “Viết nhạc và nhận được ca khúc của năm, cái này có đủ để chứng minh lời em nói lúc đó hay không? Có đủ để anh thay đổi suy nghĩ hay không?”

“Đó là chuyện của cậu.” Văn Hựu Hạ cứng rắn nói: “Bây giờ tôi không có hứng thú với những thứ đó.”

“À, không có hứng thú, nhưng một người nào đó xin thì anh lập tức chơi một đoạn solo cho người ta phải không?” Khâu Thanh cười nhạo: “Lừa người ta còn được, anh định gạt em à?”

Văn Hựu Hạ nghiêm túc xếp mấy cái ly giấy lại, không định phản bác lời trào phúng của cậu.

Khâu Thanh: “Anh đã nói, “bọn họ vĩnh viễn không chấp nhận con người thật của chúng ta”, bây giờ em nói cho anh biết là “được”. Mặt đất khô cằn chưa hẳn sẽ không mọc lên thứ gì tốt, anh không thể ngạo mạo như vậy.”

“Không quan trọng.” Văn Hựu Hạ hỏi cậu: “Nói xong chưa?”

Khâu Thanh: “…”

Cậu hoàn toàn không nghĩ ra thứ gì để tiếp tục đề tài này.

Rất nhiều chuyện, sự bất đồng quan điểm giữa bọn họ đã khiến cậu không nhìn thấy những lối đi khác, và sự rạn nứt tình cảm đã khiến cậu không thể bơi lên bờ. Cậu nóng lòng muốn chứng minh “em đúng và anh sai”, nhưng thật ra nó chẳng có ý nghĩa gì cả. Hơn nữa, cậu hoàn toàn không nghĩ thông suốt được, rốt cuộc bây giờ quan hệ giữa cậu và Văn Hựu Hạ là gì.

Bạn bè? Đồng đội cũ? Hay người qua đường Giáp, Ất, Bính?

Văn Hựu Hạ còn bao nhiêu tình cảm với cậu? Hay là đã cạn hết rồi?

Khâu Thanh không chắc lắm.

Cho nên khi nghe thấy câu nói này thì cậu cứng họng, không biết nên hình dung cảm thụ lúc này như thế nào, cậu khô khốc nghẹn ra một câu: “Nói xong rồi, chắc là… đã nói xong.”

Lại có thêm một tiểu đội nón vàng đến uống trà sữa miễn phí, Văn Hựu Hạ muốn nói lại thôi, anh nửa quỳ phân trà sữa cho đám trẻ.

Khâu Thanh tay chân luống cuống đứng bên cạnh chờ anh, mắt cậu đỏ lên.

Phát trà sữa xong thì bình lớn cũng đã thấy đáy. Văn Hựu Hạ dùng đôi mắt đen láy nhìn Khâu Thanh, hốc mắt của anh rất sâu, bởi vì mày rậm và khóe miệng hơi rũ xuống nên trông rất hung ác. Ánh mắt đầy gợi cảm của loài báo đã thu liễm lại, điều này khiến Văn Hựu Hạ trông không quá lạnh lùng như trước nữa, thậm chí đôi khi có thể nói là yếu ớt.

Đôi mắt mang theo sự bi thương của anh khiến lòng Khâu Thanh đau lắm.

Thấy Văn Hựu Hạ thu sản phẩm phát ra và chuẩn bị rời đi thì Khâu Thanh cứ có cảm giác như một gói hàng sắp đánh mất vậy, cậu không tự chủ được chặn trước mặt anh: “Anh định đi đâu?”

“Muốn đợi thì đến cửa hàng.” Văn Hựu Hạ phớt lờ cậu.

Anh bước đi rất nhanh, Khâu Thanh chưa kịp thấy rõ anh đi hướng nào thì người đã biến mất rồi.

Khâu Thanh đứng tại chỗ một lát, đang do dự giữa “mặc kệ anh ấy” và “chỉ đợi một chút” thì cậu lựa chọn vế sau. Khâu Thanh nghe lời đi vào cửa hàng và gọi một ly trà sữa mới.

Vừa nãy cậu nhấp một ngụm, khá dễ uống và có hương hoa, nhưng nó quá ngọt.

Trời nắng nên cửa hàng trà sữa chật ních khách, Khâu Thanh cầm biên lai ngồi dưới bóng cây dù, ngẩn người đọc đi đọc lại mấy chữ trên đó.

Lắng nghe âm thanh huyên náo xung quanh, cảm hứng của cậu chợt trỗi dậy, trong đầu chợt hiện ra một chuỗi giai điệu.

Khâu Thanh nhẹ nhàng ngân nga mấy lần, thấy dùng được nên cậu lấy điện thoại ra và nghiêm túc ghi lại. Cậu biết chơi guitar và gảy bass, trống thì không thành thạo cho lắm, nhưng tạm thời hỗ trợ vẫn được, bản thân cậu đã là một ban nhạc rồi.

Nhưng cậu vẫn muốn “Ngân Sơn”.

Sửa lại mấy nốt nhạc xong thì Khâu Thanh liếc nhìn màn hình điện tử gọi số, còn ba số nữa là đến lượt cậu.

Đột nhiên, một làn gió nhẹ thổi qua góc áo khiến cậu theo đó mà ngẩn ngơ. Khâu Thanh nháy mắt mấy cái, chưa kịp thấy rõ thì một hộp giấy màu trắng được ném chuẩn xác vào ngực cậu, sau đó bật lên.

Cậu luống cuống tiếp được, cúi đầu nhìn thì thấy đây là thuốc của một thương hiệu nào đó.

Trị cảm mạo.

Cửa nhỏ của cửa hàng trà sữa mở ra, không biết từ khi nào mà Văn Hựu Hạ đã ra đây rồi.



Tác giả có lời muốn nói:

Mai thứ năm nghỉ, thứ sáu gặp nhé.



[*] Nguyên văn, trích trong “Quốc Phong – Chu Nam – Hán Quảng” trong Kinh Thi: 汉之广矣, 不可泳思; 江之永矣, 不可方思. 滚滚汉江多漫长, 不能摆渡空忧伤 – Tạm dịch của tui là: Sông Hán mênh mông, rộng lớn vô kể, nỗi phiền muộn nào có bơi được qua. Sông Hán cuồn cuộn, thườn thượt biết mấy, nỗi ưu thương nào có đưa được đò.