Mặt trời đã sớm lặn mất dạng, ải Bắc không còn xót lại một tia nắng nào.
Thay vào đó là đêm tối đen kịt, màn sương rải rác ngang tầm mắt tầng tầng lớp lớp, gần như yêu mị.
Đường mòn được phủ lớp đá cuội chồng chéo lên nhau, những chiếc lá khô rơi xuống đều bị người qua kẻ lại giẫm nát thành bùn.
"Hắt xì..."
Linh Lan nheo mắt khịt mũi, hai tay bất giác ôm lấy y phục trong lòng chặt hơn: "Thật may nô tì không bị phát hiện... Tiểu thư, người cần thận lại nhiễm phong hàn.
Thời tiết thế này, lại không được đun nước tắm, quả thực là một cực hình."
Nói rồi, Linh Lan đánh mắt sang nhìn nàng, ngẫu nhiên nhận ra Vu Nguyệt Cơ hai má đã ửng đỏ vì lạnh, còn vội vàng che giấu đi đôi bàn tay run rẩy từng trận. Linh Lan hai mắt chợt nóng lên, nghẹn ngào nói: "Tiểu thư người thấy thế nào rồi?"
Vu Nguyệt Cơ lặng im không nói gì, chỉ lòng nàng mới rõ. Hiển nhiên không thể rời đi vào lúc này, lòng còn vướng vô vàng chuyện trọng đại, nhưng lại nói đúng hơn,
Vu Nguyệt Cơ không có cách nào rời khỏi quân doanh.
Nàng căn bản không có năng lực lớn đến vậy!
Di nương nhọc tâm đá nàng ra khỏi Vu gia, bày mưu tính kế cướp mối hôn sự về tay Vu Yên Chi. Đã dốc sức đến vậy, nhất định bà ta sẽ tìm đủ mọi cách để chế ngự nàng tại nơi đây. E rằng quân doanh còn có người bị Cát thị mua chuộc, bọn họ muốn nàng cả đời không thể bước nữa chân vào Vu gia.
"Tiểu thư... Đại tiểu thư! Như thế nào người lại ngẩn người rồi."
"A!" Vu Nguyệt Cơ đột nhiên hưng trí nói: "Không phải Linh Lan chúng ta muốn điền tên vào đội ky binh sao? Như thế nào không thấy em nhắc đến."
Linh Lan nói có chút yếu ớt: "Dù sao Linh Lan cũng một thân nữ tử, chỉ sợ việc này còn khó hơn lên trời. Hơn nữa Linh Lan vốn cũng chẳng có tài cán gì, bẩm sinh chỉ là thích cầm cung giương tiễn, không thể sánh cùng... một nam nhân thực thụ."
Lời nói ra còn chưa dứt hẳn, đã bị âm thanh cự cải liên hồi tràn đến, Linh Lan khẽ cau mày cảnh giác, tiến sát đến chắn ngang tầm mắt Đại tiểu thư. Vu Nguyệt Cơ dường như nhận ra giọng nói quen thuộc, khẽ đặt tay lên vai Linh Lan, chậm rãi gật đầu: "Em đi cùng ta."
Phía trước chính là ba nữ nhân được Điện hạ đón về doanh trại, nhìn bộ dạng hung hăng của mỹ nhân họ Lục kia liền biết có chuyện chẳng lành.
"Lục Mạn Nhi ngươi đủ rồi đó! Ta cùng Tô cô nương còn chưa từng xem qua thứ đó, ngươi lấy đâu ra chứng cứ mà đồ lỗi lên đầu bọn ta?" Giọng nói Phán Uyển Oanh không nhỏ, cũng không phải dạng nữ nhân dễ chọc.
Bước chân Vu Nguyệt Cơ vừa đến, Lục Mạn Nhi không nuốt trôi cục tức, lớn tiếng mắng chửi còn liên hồi chỉ trỏ không buông tha: "Cô nương đến đúng lúc lắm. Gọi binh sĩ đến soát người bọn họ cho ta, để ta xem, tìm được tang chứng vật chứng rõ ràng, còn dám chối nữa hay không?"
Linh Lan đưa mắt nhìn Vu Nguyệt Cơ, lại quan sát ba nữ nhân đứng đó. Ngoài hai vị luôn miệng lời qua tiếng lại, còn có một nữ nhân thút thít ôm xiêm y đã bị xé toạc vài mảnh. Dáng người hay dung mạo, xét đều có thể thấy, vị nữ nhân yếu đuối này nổi bậc hơn hẳn, nàng ta khóc hoa lê đái vũ càng khiến nam nhân muốn ôm vào lòng mà thỏa sức dỗ dành.
"Chẳng hay Lục cô nương đánh mất thứ gì?" Vu Nguyệt Cơ hỏi.
Lục Mạn Nhi không cho là đúng, lập tức nói: "Một chiếc trâm ngọc được làm bằng phỉ thuy. Chính là một trong hai đánh cắp, khi đến quân doanh, ta còn tự tay mình cài lên tóc. Không thể nói mất liền mất, muốn lấy trộm đồ từ ta, các ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ."
"Thứ quan trọng như vậy, đến đây còn mang theo làm gì? Ta thấy cô chính là, vừa đánh trống vừa la làng, đánh mất liền vu oan giá hoạ cho chúng ta. Thứ đó có thật là phỉ thuy hay không, chúng ta làm sao mà biết được." Phán cô nương không hề hoảng sợ trước lửa giận của Lục Mạn Nhi, thuận miệng buông lời giễu cợt.
"Ả tiện nhân thấp kém này, ta đánh chết cô..."
Lục Mạn Nhi hoa giận đùng đùng, liền muốn nhào vào cấu xé lẫn nhau, Vu Nguyệt Cơ nhìn không vừa mắt liền mạnh tay kéo ngược cánh tay của ả ta trở về. Một bụng oán khí đều bị dội ngược, Lục Mạn Nhi không phục hét lên: "Ta biết cả rồi! Cô... có cô, còn cả cô nữa, tất cả đều chung một giuộc."
Không hề báo trước, Lục Mạn Nhi thẳng tay xô ngã Vu Nguyệt Cơ, nàng mất đà lùi về sau vài bước liền trượt phải đá vụn lởm chởm, mất trọng tâm té ngửa ra sau.
Một bàn tay rắn chắc đỡ lấy tấm lưng mánh, ngón tay khẽ sượt qua hồng, nhanh chóng bao lấy toàn bộ vòng eo thon thả. Vu Nguyệt Cơ có phản ứng liền cong người, cả người ngã hết thảy vào vòng tay người phía sau, cổ mùi hương quen thuộc bao quanh lấy chóp mũi khiến nàng mím chặt môi.
"Tướng... Tướng quân, Liêu đại nhân..."
Dụ Lang nguyên bản thanh diễm nay càng thêm phần lạnh lẽo, dáng người hắn cao lớn như vĩ ngạn, đừng trước vài ba nữ nhân liền thêm nổi bậc phần ưu tú.
"Thứ quan trọng như vậy, đến đây còn mang theo làm gì? Ta thấy cô chính là, vừa đánh trống vừa la làng, đánh mất liền vu oan giá hoạ cho chúng ta. Thứ đó có thật là phỉ thuy hay không, chúng ta làm sao mà biết được." Phán cô nương không hề hoảng sợ trước lửa giận của Lục Mạn Nhi, thuận miệng buông lời giễu cợt.
"Ả tiện nhân thấp kém này, ta đánh chết cô.."
Lục Mạn Nhi hỏa giận đùng đùng, liền muốn nhào vào cấu xé lẫn nhau, Vu Nguyệt Cơ nhìn không vừa mắt liền mạnh tay kéo ngược cánh tay của ả ta trở về. Một bụng oán khí đều bị dội ngược, Lục Mạn Nhi không phục hét lên: "Ta biết cả rồi! Cô... có cô, còn cả cô nữa, tất cả đều chung một giuộc."
Không hề báo trước, Lục Mạn Nhi thẳng tay xô ngã Vu Nguyệt Cơ, nàng mất đà lùi về sau vài bước liền trượt phải đá vụn lởm chởm, mất trọng tâm té ngửa ra sau.
Một bàn tay rắn chắc đỡ lấy tấm lưng mánh, ngón tay khẽ sượt qua hồng, nhanh chóng bao lấy toàn bộ vòng eo thon thả. Vu Nguyệt Cơ có phản ứng liền cong người, cả người ngã hết thảy vào vòng tay người phía sau, cỗ mùi hương quen thuộc bao quanh lấy chóp mũi khiến nàng mím chặt môi.
"Tướng... Tướng quân, Liêu đại nhân..."
Dụ Lang nguyên bản thanh diễm nay càng thêm phần lạnh lẽo, dáng người hắn cao lớn như vĩ ngạn, đừng trước vài ba nữ nhân liền thêm nổi bậc phần ưu tú.
Bóng dáng sau cùng tiến đến, sắc mặt Liêu Vãn không có biến hóá nào khác, nhanh chóng cởi áo choàng mỏng, khoác lên người vị mỹ nhân y phục không toàn vẹn.
Tô Cầm giương đôi mắt to trào trực nước mắt, đứng yên nhận lấy sự dịu dàng kia, đều đã khóc đến mặt đỏ bừng bừng.