Đêm, đèn đuốc ở quân doanh sáng rực.
Cơn gió khẽ động, làm lung lay phiến lá tạo ra âm thanh lạo xạo, tiếng dế nỉ non xuyên suốt không ngừng nghĩ.
Phía bếp sau lại chỉ có duy nhất thứ ánh sáng lập loè được phát ra từ tháp nến, bóng dáng Dụ Lang cao lớn đứng trong góc bếp chật hẹp lại vô cùng nổi bật, y rất nhuần nhuyễn đảo đều rau xanh.
Sau lưng, nghe ra tiếng bước chân nhỏ vụn, rất khẽ lại dùng nội lực nén lên từng bước thận trọng. Dù không phát ra tiếng động, nhưng lại dễ dàng kinh động đến thính giác nhạy bén của Dụ Lang.
Dù vậy, động tác vẫn không dừng lại, nam nhân lưng thẳng tấp không có ngoái đầu hay biểu hiện thất kinh ra ngoài, ngược lại, giọng điệu lại vô cùng kiêu ngạo hỏi: “Ngươi đến đây làm gì?”
Sau khi xác nhận được đối phương đã sớm nhận ra mình, Linh Lan cũng không vòng vo thêm nữa, lập lức tuôn ra một tràn lời đã được chuẩn bị từ trước:
“Bẩm Tướng quân! Đại tiểu thư suy nhược từ trong bụng mẹ, từ nhỏ duy trì đều nhờ than thuốc Đông y. Hơn nữa, tiểu thư ở Vu gia không được di nương yêu thương, số ngày triền miên trên giường bệnh so với số ngày đi lại ở tiểu viện còn ít hơn…”
Dong dài một lúc lâu, Dụ Lang liền cảm thấy mất kiên nhẫn, căn bản là không lưu tâm liền nói: “Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”
“Tiểu nữ kính mong Tướng quân giơ cao đánh khẽ, chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ… hoá không.”
“Hoá không?” Dụ Lang nhướn mi, rất thuần thục nhấc chảo lớn bằng tay trái. Lại nói: “Nàng ấy bảo ngươi nói với ta?”
Linh Lan lắc đầu không ngừng: “Không, không, không! Là nô tì xót xa cho đại tiểu thư, người nhất định sẽ không mở miệng cầu xin, nhưng…”
“Đủ rồi!” Dụ Lang nâng đĩa rau xào đã chín đưa đến trước mặt Linh Lan, nàng ngửi thấy mùi thơm liền có cảm giác thèm ăn, tai nghe y dặn dò: “Mang thức ăn cùng màn thầu đến cho tiểu thư nhà ngươi đi, cứ nói là ngươi làm, ta không muốn chuốc thêm phiền phức.”
Nghe đến câu này, đồng tử của nữ tử tròn xoe ngay tức khắc, gương mặt lộ ra vài phần kinh ngạc. Đến khi tấm lưng kia đi khuất dần, Linh Lan cũng không có cách nào khôi phục tinh thần, ngơ ngác nhìn đĩa mỹ thực*.
[Mỹ thực*]: Đồ ăn ngon, được bày trí bắt mắt.
“Thật sự là em làm?”
Quả thật không thể một hai câu liền có thể qua mặt được Vu Nguyệt Cơ, Linh Lan chỉ đành liến thoắng* tức thì: “Là em trộm được. Em đợi thật lâu liền chớp thời cơ, trộm bên trái một đĩa nhỏ, trộm bên phải một đĩa to.”
[Liến thoắng*]: Nói nhanh, liên tục để chống chế.
“Em lại trộm?” Vu Nguyệt Cơ trừng mắt, lúc sau liền nhỏ giọng: “Thế em đã ăn chưa mà lại đem phần cho ta?”
“Nô tì…”
Vu Nguyệt Cơ liền đẩy đĩa màn thầu nóng hổi đến giữa bàn, thuận tay gắp một miếng rau xào thơm lừng đưa đến: “Vất vả cho ngươi rồi. Đến! Cũng ăn đi.”
Không chút do dự, Linh Lan há miệng nhận lấy, sung sướng khen ngợi: “Thật ngon.”
Hai người cứ vậy, ta một câu, ngươi một câu, luân phiên nhau lấp đầy chiếc bụng rỗng.
Bỗng nhiên tròng mắt Vu Nguyệt Cơ chợt run lên, men theo ánh sáng bên ngoài, nàng nhận ra có bóng người được hắt trên lớp vải lều doanh trại, theo hướng đi liền đoán ra, có người sẽ tiến vào.
Nếu phát hiện Linh Lan tự tiện bước vào doanh trại mật, chưa có sự cho phép của Tướng quân, nàng càng không có thân phận cao quý, nhất định sẽ bị phạt nặng.
Vu Nguyệt Cơ đứng cả người dậy, nhanh tay đem 2 chiếc đĩa xếp chồng lên nhau, cúi đầu đặt xuống phía chân bàn, dùng mũi chân xê dịch nó vào bên trong. Không chút do dự đẩy Linh Lan về phía bình phong bên cạnh, nữ tử cũng ngầm hiểu, phối hợp mà ẩn nấp.
Hoá ra là Dụ tướng quân cùng Liêu Vãn, Vu Nguyệt Cơ vừa chống chế xong liền gượng gạo nở nụ cười, gọi: “Tướng quân! Liêu đại nhân!”
Tấm bình phong chỉ là lớp vải mỏng được thêu hoa văn tinh xảo, một cái liếc mắt của người thường xuyên truy lùng gián điệp trà trộn vào đoàn quân như bọn họ, liền có thể nhận ra một cách dễ dàng. Dụ Lang mặc dù đã thấu từ trước lại không vạch trần, y thu hồi ánh mắt sắc lạnh, vờ như không để ý đến điều gì, hỏi lại: “Chép quốc tắc lại ung dung như thế sao? Nàng đứng ngây ra đó làm gì?”
Liêu Vãn liếc nhìn bóng dáng nữ nhân ra bình phong, lại nhìn Vu Nguyệt Cơ, trong lòng đã sớm gào thét. Thật muốn hỏi nàng một câu, nhiều chỗ lẩn trốn như vậy, có thể chọn một nơi kín đáo để tôn trọng thị giác bọn họ hơn có được không?
Nhận được câu hỏi, Vu Nguyệt Cơ liền vươn vai vài cái cứng ngắc nói: “Ta… mõi.”
“Ồ? Ta đến kiểm tra.” Dụ Lang từng bước tiến đến bên cạnh bàn lớn, tầm mắt vô thức nhìn xuống vết dầu do thức ăn lưu lại.
Vu Nguyệt Cơ hít một hơi sâu, sắc mặt ngưng trọng nhìn lớp dầu bóng bẩy trên mặt bàn.
“Vẫn còn chưa hoàn thành…” Dụ Lang nghiêm túc nói, dường như y không phát hiện điều gì bất thường, nhìn khuôn mặt hờ hững kia, lại không giống giả vờ. Vu Nguyệt Cơ như trút bỏ được sự căng thẳng, cơ thể cứng ngắc dần giãn ra, mi tâm cũng dịu đi không ít.
Khi Dụ Lang vừa bước đến bên cạnh nàng, ánh mắt đã sớm lướt qua hai chiếc đĩa rỗng dưới đất. Nhìn thức ăn đã được nàng ăn sạch, y vô cùng đắc ý giương cao khoé môi, sảng khoái xoay người rời doanh trại mật.
Liêu Vãn gật đầu với Vu Nguyệt Cơ liền nói: “Đêm hôm khuya khoắt, cô nương cùng… nha hoàn bên mình cũng nên theo đám nữ nhân kia tắm rửa, thay xiêm y. Chỗ ngủ ta đã phụng mệnh Tướng quân sắp xếp vô cùng an toàn, có việc gì cần cô nương liền tìm ta là được.”
“Đã biết” Vu Nguyệt Cơ mỉm cười e lệ, cúi đầu tạ ơn.
Trước khi rời đi, Liêu Vãn còn không quên đánh mắt sang bóng dáng sau lớp màn che, nữ tử kia rất chịu khó, cứ giữ nguyên tư thế ngồi xổm như vậy gần nữa nén nhan.
Quả thật khâm phục cái lưng kiên cương của tiểu cô nương này.