Giang Lâm Vụ phát hiện Bạch Ngọc thật sự rất dễ dụ, sau khi trải qua buổi thực hành quyến rũ “Đạo cưỡi phu” nghe từ các phu nhân, Bạch Ngọc cũng không còn trốn tránh Giang Lâm Vụ nữa.
Cũng không đi nữa, cả ngày chỉ canh giữ bên cạnh Giang Lâm Vụ, ngay cả Lý Diên gửi bùa truyền âm cũng không trở lại mà mời Hoắc Chiêu đi xử lý.
Giang Lâm Vụ tuyệt đối không thừa nhận như lời của Bạch Ngọc rằng mình ôm lấy hắn, mà là bản thân Bạch Ngọc hám sắc làm lu mờ ý nghĩ.
Lần trước thực hành quyến rũ, Bạch Ngọc rất thích, Giang Lâm Vụ suýt chút nữa thì bị hắn hành hạ đến chết, mấy ngày sau cho dù thoa thuốc ở nơi tư mật cũng vẫn còn chút đau rát. Bạch Ngọc lợi dụng lý do phải chăm sóc nàng nhưng thực sự là lúc nào cũng dán lấy nàng, nửa bước cũng không rời.
Giang Lâm Vụ đương nhiên cũng thích ở cùng với Bạch Ngọc, chỉ là nàng muốn đi tìm các phụ nhân và bạn bè làm nữ hồng chơi nhưng không được rồi.
Bạch Ngọc thế nào cũng phải đi theo, thân phận của Bạch Ngọc là gì, lại còn giới tính gì. Nếu như hắn tới, mọi người đều sẽ tản hết đi tan tác như chim muông.
Cuối cùng, Giang Lâm Vụ đành ở lại Ngọc Can viện cùng với Bạch Ngọc, vành tai và tóc mai hai người gắn kết, tình ý dây dưa kéo dài.
Giang Lâm Vụ cảm thấy cũng khá tốt, chỉ có điều không chống lại được cơn hừng hực của Bạch Ngọc.
Tuy Bạch Ngọc không thể ăn nhưng hôn nhẹ và sờ mó không ngừng, cọ cọ xát xát không ngơi, ngăn cũng không ngăn được.
Thậm chí nhiều lần còn dùng ánh mắt hoa đào đa tình ướt át kia dụ dỗ Giang Lâm Vụ, hứa lần này sẽ cẩn thận, lần này Giang Lâm Vụ kiên quyết không nhẹ dạ thì mới coi như xong.
Bạch Ngọc tự biết bản thân quá nóng nảy, mỗi ngày đều muốn tự mình bôi thuốc cho Giang Lâm Vụ, mặc dù hai người cái gì cũng đã làm hết rồi nhưng Giang Lâm Vụ vẫn rất ngượng không cho hắn bôi. Lại vì thế mà hai người lại đùa giỡn nhau ở trên giường, trong phòng vui cười liên tục, chơi đùa không thôi.
"Tiên Tôn nên bôi thuốc." Tối nay Bạch Ngọc lại bôi thuốc cho Giang Lâm Vụ như thường ngày, từ trong chiếc nhẫn chứa đồ, hắn lấy ra thuốc mỡ Thiên Sơn Tuyết Liên tốt nhất, giục Giang Lâm Vụ.
Giang Lâm Vụ nghe tiếng thì cứng đờ, kỳ kèo nói quanh co. Bạch Ngọc cho rằng nàng lại thẹn thùng nên tưởng tượng tới mấy ngày trước cũng như vậy, chuẩn bị ra tay cởi bỏ quần áo.
Giang Lâm Vụ túm chặt lấy vạt áo của mình, ngẫu nhiên liếc chiếc nhẫn chứa đồ mà Bạch Ngọc mở ra, nhìn thấy mấy bình dược quen mắt, nàng vội hỏi: “Mấy bình kia là gì vậy?”
Bạch Ngọc nghe tiếng thì lấy ra hai bình “Đan dưỡng eo tăng cơ” và “Đan sinh tinh bổ khí”.
Đây là thứ mà trước đây Tiên Tôn cho hắn, tuy hắn không thích tên của mấy loại thuốc này nhưng vẫn nhận. Vừa nghĩ đã biết Giang Lâm Vụ nghi ngờ mấy chuyện hắn làm rất mạnh mẽ.
Giang Lâm Vụ cầm bình thuốc mở ra xem, thuốc bên trong còn nguyên không thiếu gì, không hề động tới một chút nào.
“Ôi trời? Sao chàng không ăn, quỳ tổn thương thân thể, cũng không bồi bổ.”
Bạch Ngọc nghĩ một lát thì có chút nghiến răng nghiến lợi, đến bên cạnh Giang Lâm Vụ, nói bằng giọng gió: “Tiên Tôn, thân thể ta có vấn đề hay không, có cần bổ sung những thứ này hay không, không phải Tiên Tôn là người biết rõ nhất sao?”
Hơi nóng phả vào vành tai mẫn cảm của Giang Lâm Vụ, rặng hồng từ tai chỉ một lát đã lan tới khuôn mặt nhỏ, giọng điệu hắn như vậy là lời giải thích rất khó để cho Giang Lâm Vụ không hiểu lầm.
“Chàng hiểu lầm cái gì vậy?! Lúc đó chúng ta còn chưa... ôi trời! Là thuốc trị thương khi quỳ, là thuốc bình thường, không phải sinh tinh...” Giọng của Giang Lâm Vụ nói càng nhỏ.
Bạch Ngọc nhìn dáng vẻ của nàng không nhịn được cười nên cất cao giọng mà cười.
Điều đầu tiên hắn nghĩ đến là lúc đó mặc dù hắn không làm tới bước cuối cùng với Giang Lâm Vụ, nhưng những việc khác đều làm rồi. Tuy nhiên, hắn không thể nói, chắc chắn cũng sẽ không nói.
Hắn chỉ là thích nhìn khuôn mặt yêu mị của Giang Lâm Vụ mỗi lần đều ngại ngùng đến đỏ mặt, yêu cực kỳ tính cách hồn nhiên ngoài lạnh trong nóng của nàng.
Bỗng nhiên Giang Lâm Vụ nhắc tới chuyện cũ, nàng có chút hổ thẹn và đau lòng, cũng không dám tới gần Bạch Ngọc.
"Bạch Ngọc, tại sao chàng đối với ta tốt như vậy? Ban đầu ta còn cố ý phạt chàng, sỉ nhục chàng, trong khi chàng đối với ta cung kính lễ phép, chăm sóc rất nhiều. Xin lỗi... ta đã từng rất không tốt...”
Bạch Ngọc kéo Giang Lâm Vụ lại ôm chặt nàng, hôn lên trán nàng, nhìn thẳng vào hai mắt của nàng.
“Xưa nay Bạch Ngọc đều hiểu Tiên Tôn là người thế nào. Tiên Tôn thu nhận đệ tử tư chất thấp nhưng đạo đức rất tốt, dạy dỗ trợ giúp bọn họ tu luyện, dành cho bọn họ nền tảng bình đẳng, cổ vũ bọn họ trưởng thành, đây chính là lòng nhân từ và sự chính nghĩa của Tiên Tôn.”
“Nhưng mà ta lại luôn đối xử với chàng không tốt...” Mặt Giang Lâm Vụ nhăn lại, tiếp lời nói.
Bạch Ngọc lại lắc đầu một cái: “Tiên Tôn đã từng nhắc nhở ta chọn một người khác, nhưng mà Bạch Ngọc cố tình ở lại, ai quy định nhất định phải đối xử tốt với người mình đã từng từ chối.”
"Xưa nay, Tiên Tôn cũng chỉ phạt Bạch Ngọc quỳ, trách mắng vài câu, nhưng đều tập trung dạy ta tu luyện, sẽ quan sát tu vi của ta tiến bộ thế nào. Bạch Ngọc còn trẻ đã đến Trúc cơ hậu kỳ, đây là việc xưa nay không thể chỉ dựa vào thiên phú và sự khắc khổ luyện tập của bản thân mà có thể hoàn thành được.”
“Hơn nữa...” Bạch Ngọc cười hồi tưởng: “Tính tình Tiên Tôn thực ra cũng vẫn luôn rất hiền lành, cũng không biết trách phạt người khác, ngay cả vẻ mặt dữ dằn cũng chỉ là diễn, nói nặng lời còn liếc trộm phản ứng của Bạch Ngọc.”
Giang Lâm Vụ bất ngờ, xoa xoa gương mặt mình, hóa ra bản thân mình là như vậy?
Giang Lâm Vụ có thể hòa thuận thân thiết với tất cả mọi người ở Bạch phủ, có thể gặp ai cũng đều vui vẻ, thế thì đã biết tính tình nàng không chỉ hiền lành mà còn chân thành, thậm chí rất biết săn sóc và dịu dàng.
Cho dù ở Huyền Kiếm tông không thể nào ra ngoài, nhưng tất cả những Huyền đệ tử của Huyền Kiếm tông đều biết Lâm Vụ Tiên Tôn là người tốt.
Vì thế, Bạch Ngọc bỏ không biết bao nhiêu tâm tư và nỗ lực mới ngăn cản được một đám đệ tử muốn tìm Giang Lâm Vụ thỉnh giáo, mưu toan đến gần.
“Ban đầu Tiên Tôn cũng không chê bai Bạch Ngọc, chỉ là không nhìn tới. Sau đó mơi kiên quyết không cho Bạch Ngọc ở trong cung Vụ Ẩn, Tiên Tôn cũng không hận ta, trái lại có chút thấp thỏm lo âu. Tại sao vậy?” Bạch Ngọc nghi ngờ hỏi, đây cũng là điều hắn nghi hoặc trong lòng.
Giang Lâm Vụ đột nhiên nghĩ tới những ngày tháng mình đã từng mê man trong cô độc một mình, tâm sự trong tận đáy lòng đột nhiên bị chọc vào làm Giang Lâm Vụ bỗng nhiên nảy lên một cái.
"Đúng rồi! Bạch Ngọc, gần đây chàng áp chế có ổn không? Bản tôn giúp chàng xem một chút?”
“Tiên Tôn đổi chủ đề hai lần, Tiên Tôn có cái gì gạt ta?” Bạch Ngọc nhìn chằm chằm khuôn mặt không tự nhiên của Giang Lâm Vụ, ngón tay thon dài xoay chuyển bình thuốc trắng.
“Tiên Tôn tự mình làm hay là để Bạch Ngọc làm.”
Thực ra tối hôm qua bôi thuốc thì đã không còn đau rồi, nhưng vì trốn tránh Bạch Ngọc nên Giang Lâm Vụ không nói. Bạch Ngọc vẫn lo lắng cho nên ngàn dặm xa xôi chạy một chuyến đến Điệp Phong lâu, dùng số tiền lớn mua thuốc mỡ Thiên Sơn Tuyết Liên quý giá.
Ban đầu Vu Tiêu không muốn bán, Bạch Ngọc tự trách mình làm Giang Lâm Vụ bị thương, chỉ có thể nói ra là mua cho Giang Lâm Vụ.
Vu Tiêu vừa nghe thế đã vội vã truy hỏi tình hình của Giang Lâm Vụ, không cần mất phí gì bảo Bạch Ngọc chuyển cho Giang Lâm Vụ, còn lấy những dược liệu quý giá khác của Điệp Phong lâu đưa ra.
Bạch Ngọc đương nhiên không muốn nhận đồ của “tình địch”, càng không cho hắn có cơ hội tiếp cận Tiên Tôn, để Tiên Tôn nghe được bất kỳ tin tức nào từ hắn, cho nên kiên quyết để lại một lượng lớn tinh thạch rồi đi.
Bạch Ngọc ngồi xổm người xuống nâng đùi của Giang Lâm Vụ đặt lên bờ vai của mình, động tác nhấc chân làm lộ ra tiểu huyệt, chỉ thấy sưng đỏ đã không còn, tiểu huyệt đã khôi phục lại dáng vẻ múp míp phấn nộn rồi.
Giang Lâm Vụ không nhìn thấy, mặc dù không còn xót nữa nhưng nàng vẫn hi vọng còn lại chút đỏ để giấu diếm được Bạch Ngọc. Nếu bị Bạch Ngọc biết bản thận không chịu nói ra, không biết còn nhắc tới điều kiện gì nữa.
Giang Lâm Vụ quan sát vẻ mặt của Bạch Ngọc, yếu ớt hỏi: “Xong chưa?”
Trong lòng Bạch Ngọc cười thầm, ấp úng mấy lần, ra vẻ đau lòng hối hạn: “Không được, vẫn không khá hơn, vậy làm sao bây giờ, đều do ta.”
Trong lòng Giang Lâm Vụ hồi hộp, ánh mắt lấp lóe: “Không sao đâu không sao đâu, ta không đau, bôi ít thuốc là được rồi.” Nói xong lập tức muốn thu chân lại.
Lại bị Bạch Ngọc giữ chặt lấy, sóng mắt hoa đào lấp lóe ánh sáng không ngừng, dường như có thể ôm người vào trong.
“Linh dược cũng không được, vậy chỉ còn biện pháp khác. Ta nghe người khác nói, nước bọt có thể sát trùng tiêu độc.”
Giang Lâm Vụ sững sờ, giống như nàng có thể biết tính tình của Bạch Ngọc thì có thể sẽ làm ra những gì, nàng bật thốt lên: “Đâu ra phương pháp dân gian như thế! Chúng ta là người tu tiên, phải tin tưởng vào y dược.”
Mặt Bạch Ngọc lộ vẻ hối hận lo lắng, khuôn mặt đa tính lấp lánh ánh sáng nhìn chằm chằm Giang Lâm Vụ: “Nhưng mà vết thương của Tiên Tôn vẫn chưa khỏi, thế nào Bạch Ngọc cũng phải thử nghiệm.”
Trong lúc nhất thời, Giang Lâm Vụ bị đơ đến không nói thành lời, lại bị cặp mắt kia nhìn làm cho trong lòng ngứa ngáy.
Bạch Ngọc ngồi giữa hai chân lộ ra của Giang Lâm Vụ, khuôn mặt hắn tới gần. Khi đang nói chuyện thì hơi thở ấm áp phả lên tiểu huyệt non mềm, kích thích cho Giang Lâm Vụ run lên.