Bị Sói Con Cố Chấp Ngoạm Về Ổ

Chương 20: Nữ trói người cưỡi lên (H)




Trong thành bắt đầu tụ tập Tiên môn khắp nơi, mây gió dần nổi lên.

Liên tiếp mấy ngày, Bạch Ngọc luôn đi sớm về trễ, bận đến nỗi chân không chạm đất.

Một ngày nọ, trời còn chưa sáng, Bạch Ngọc đứng dậy như thường lệ, lần mò hôn trộm lên trên mặt Giang Lâm Vụ một cái.

Hắn vừa cúi xuống đã thấy Giang Lâm Vụ đúng lúc bừng tỉnh nhìn hắn.

Giang Lâm Vụ mơ màng vươn tay ra khỏi ổ chăn, khoác tay quanh cổ Bạch Ngọc.

“Hôm nay có chuyện gì vậy? Lúc nào thì trở về?”

Bạch Ngọc hôn nhẹ trán nàng, ánh mắt có chút né tránh: “Đã gần tới yến hội, ta phải thương nghị phương án dự bị tốt hơn với Lý gia.”

Mấy ngày nay Lý gia đã trắng trợn truyền ra tin tức: Công tử nhà họ Lý đã tỉnh lại, muốn xung hỉ cho Lý gia nên tổ chức yến hội.

Ở trên yến hội sẽ tuyên bố chuyện trọng đại liên quan đến “Nhập tiên”, kính mời các thế gia và Tiên môn chứng kiến.

Việc liên quan đến “Nhập tiên” khá rộng, một khi tin tức lan truyền, có rất nhiều tu sĩ đã tụ tập tại Bạch Châu.

Thủ đoạn này không cao minh, nhưng thắng ở chỗ bắt đúng điểm chết của Tiết Lực.

Tình huống như thế, Tiết Lực nhất định có động tĩnh. Hoặc là hành động trong bóng tối, hoặc là giữa yến hội đứng ra, sẽ chờ trên yến hội có thể chó cùng rứt giậu hay không.

Giang Lâm Vụ nghe xong khẽ gật đầu, mấy ngày nay vì việc này, nàng không thể lộ mặt, ngay cả cửa chính của Bạch gia cũng không được đi qua. Những việc này chỉ có thể giao cho Bạch Ngọc lo liệu.

Nàng rụt tay lại, nhân lúc vừa rồi rút ra ôm Bạch Ngọc vẫn còn giữ lại chút nhiệt độ thì nhanh chóng thu tay vào trong chăn.

Bạch Ngọc bất đắc dĩ nở nụ cười, cần phải kéo chăn hôn nàng mấy cái mới đi.

Cửa phòng vừa đóng lại, Giang Lâm Vụ đã thò đầu nhỏ ra khỏi chăn, cười giả dối.

Trong thành nhộn nhịp, tiểu thương lớn tiếng rao hàng không dứt, khách hàng chọn hàng hóa, người đến người đi.

Ánh mặt trời thiêu đốt yếu dần, tà dương ửng hồng.

Bạch Ngọc ngồi ở trong xe ngựa vội vã chạy về nhà. Sáng nay Tiên Tôn hỏi hắn bao lâu trở về, trong lòng Bạch Ngọc ngứa ngáy, muốn chờ lâu cũng không chờ được.

Trở về phòng ngủ của Ngọc Can viện, thế nhưng không giống như bên ngoài, Bạch Ngọc không thấy bóng dáng Giang Lâm Vụ. Hắn sững sờ muốn đi ngoài tìm.

Giang Lâm Vụ thấy hắn đã trở về thì từ sảnh sau gọi hắn lại: “Ta ở đây này...”

Bạch Ngọc theo âm thanh đi tới hành lang.

Từng cơn gió nhẹ thổi qua, cuốn lấy từng mảnh lá trúc tuôn rơi, cây trúc dập dìu cọ sát nhau kêu loẹt xoẹt.

Trong hành lang có đặt một cái giường lim, trên khay trà còn có nước trà và bánh ngọt, trên đất đốt huân hương, khói hương lượn lờ.

Giang Lâm Vụ mặc một thân áo lụa màu trắng mát mẻ mỏng manh, người nằm nghiêng nên cổ áo tuột xuống lộ ra mảng lớn da thịt trắng mịn, xương cốt mảnh khảnh.

“Sao hôm nay lại về sớm thế.” Giọng nói lười biếng mang theo sự trong trẻo, nàng chưa nhìn Bạch Ngọc, mà nhìn rừng trúc xa xa.

Trái tim Bạch Ngọc nảy lên một cái, dường như trở lại cung Vụ Ẩn, nàng vẫn là Lâm Vụ Tiên Tôn cao cao lạnh lẽo như băng, mà bản thân chỉ có thể là đệ tử đứng ở đằng xa nhìn lén.

Bạch Ngọc có chút hoảng hốt, muốn loại bỏ đi sự bất an này.

Giang Lâm Vụ nhìn lại, mỉm cười: “Trở về là tốt rồi, ta rất vui.”

Nàng nằm nghiêng ở cạnh giường, miệng mang nét cười quyến rũ, mắt đầy xuân sắc, quyến rũ mà nhìn Bạch Ngọc.

Ngón tay thanh mảnh mềm mại trêu đùa mái tóc dài đang xõa theo đường con. Đôi mắt hoa đào hiền hòa của Bạch Ngọc theo sát ngón tay trắng nõn đến bộ ngực lớn, trượt xuống bụng dưới bằng phẳng, lại trượt tới mông, sau đó ngón tay ngọc dừng lại ở một điểm, xen lẫn sự ám chỉ không rõ.

Trong chớp mắt, sự bất an của Bạch Ngọc đã tiêu tan, do hoảng hốt mà trong lòng trở nên ngứa ngáy.

Vốn dĩ Bạch Ngọc không tham muốn để ý Giang Lâm Vụ.

Nhưng mà Giang Lâm Vụ lại dùng giọng nói mềm mại thường ngày gọi hắn một tiếng, hắn đều có thể uyển chuyển ngẫm ra vài phần ý vị, lật người đổ lên trên giường, dằn vặt nhiều lần.

Đầu ngón tay hồng hào mỗi điểm dường như chọc ở trong lòng, kích thích hắn rung động.

Một luồng máu nóng từ trong lòng xông thẳng lên đầu, lại mãnh liệt nhằm về nơi nào đó dưới bụng, thiêu đốt đến nóng cứng lên.

Bạch Ngọc ngây ngốc: “Tiên Tôn…” Bước chân gấp gáp muốn ôm lấy Giang Lâm Vụ, Giang Lâm Vụ giống như mê hoặc nở nụ cười dang tay ra chờ hắn đến ôm.

Bạch Ngọc vừa ôm người mình tâm tâm niệm niệm vào trong ngực, Giang Lâm Vụ đã vươn mình đè Bạch Ngọc ngã xuống giường, tiếp theo một chú trận kim quang lóe lên, trói chặt tay chân Bạch Ngọc lại.

Bạch Ngọc khiếp sợ bối rối, giọng nói cũng cứng ngắc hơn vài lần: “Tiên Tôn??!”

Giang Lâm Vụ lấy tư thế nữ vương ngồi lên nơi cứng rắn dưới eo Bạch Ngọc, cong môi lên cười.

Vạt áo nàng trượt xuống, bộ ngực mềm mại lộ ra hơn một nửa, tóc dài bung xõa trước người thấp thoáng che đi quả anh đào hồng, vừa quyến rũ vừa mê hoặc.

Nàng xoa gương mặt tuấn tú mềm mại của Bạch Ngọc: “Cuối cùng cũng trở về, người ta chờ thật khổ cực mà...”

Nói xong mắt vẫn dán chặt vào hắn, nàng cúi thân xuống gặm cắn môi mỏng của Bạch Ngọc, vừa mềm vừa ẩm ướt, nàng cực kỳ yêu thích.

Thường ngày bị con sói con này hôn đến đau, thường bị lừa gạt cởi xiêm y, rồi lại bị dằn vặt gần chết.

Miệng nhỏ tinh tế gặm cắt mút lấy, Bạch Ngọc loạn tình muốn hôn lưỡi tiến vào trong miệng, Giang Lâm Vụ đùa với hắn, đánh môi rời đi.

Ngón trỏ của nàng chọc lên chỗ bị gặm cắn đến đỏ sẫm, chà chà rồi nói: “Không được nha, bây giờ chàng bị bắt làm tù binh, quyền chủ đạo là của bản tôn.”

Lúc này Giang Lâm Vụ dùng vẻ yêu mị vốn có của mình phát huy đến mức vô cùng thuần thục. Tiên tử thường ngày lạnh lùng khi gợi tình thì càng làm cho lòng người phát cuồng hơn cả hồ ly, có thể nói là làm cho người ta khó có thể kiềm chế.

Ánh mắt Bạch Ngọc tối sầm, dưới thân tỏa nhiệt nóng bỏng. Thú vui khuê phòng đương nhiên hắn tình nguyện, vốn dĩ hắn đã là tù binh dưới váy nàng, cho nên hắn dang rộng thân thể cho nàng chủ động.

Giang Lâm Vụ duỗi cái lưỡi mềm mại ướt át ra hôn liếm đi dần từ cần cổ dài của Bạch Ngọc xuống, vừa hôn vừa có ý xấu cắn lấy hầu kết gợi cảm khẽ lăn của Bạch Ngọc, thuận lợi gỡ bỏ vạt áo của hắn, sờ soạng lồng ngực trắng trơn của hắn.

Bạch Ngọc ngẩng cổ lên cho nàng hôn, cả người run rẩy, hầu kết không ngừng lăn, giọng nói của hắn cực khàn: “Tiên Tôn...”

Giang Lâm Vụ cẩn thận hôn liếm, lưỡi mềm ướt trượt tới hai điểm trước ngực của Bạch Ngọc, màu sắc cực kỳ nhạt, lộ ra màu hồng nhạt.

Giang Lâm Vụ học theo cách mà Bạch Ngọc dằn vặt nàng, dọc đảo bốn phía xung quanh, day cắn, cái lưỡi hôn liếm điểm nhỏ kia đến ướt át.

Bạch Ngọc hừ nhẹ thở gấp, cánh tay bị nàng trói đến căng chặt.

Giang Lâm Vụ hôn lên cơ bụng căng mịn của Bạch Ngọc, xẹt qua rãnh bụng, dần dần đi tới chỗ cực nóng kia.

Một hồi lăn lộn, làn da trắng như ngọc của Bạch Ngọc đã nổi lên chút mồ hôi, bắp thịt trên người căng chặt. Hắn chờ mong mà ngẩng đầu lên xem.

Hàm răng Giang Lâm Vụ cắn tiết khố kéo ra. Mệnh căn kia như đạn nhảy ra ngoài, đỏ bừng lên, gân xanh nổi đầy, đang run run dữ tợn dựng thẳng. Đầu cột chảy ra một chút dịch trong suốt khó nhịn được, làm cho tiết khố màu trắng bị ướt một mảng.

Giang Lâm Vụ có chút kinh ngạc, lần thứ hai bị kích thước này làm chấn động, nàng trầm mặc, đưa tay vuốt ve vật hung hãn này.

Tay nhỏ của nàng cực mềm, một tay nàng nắm chặt cán vuốt lên xuống, một tay khác với lòng bàn tay mềm mại bọc lấy đầu cột kia, không ngừng cọ xát xoay tròn.

Nơi đó là chỗ cực kỳ mẫn cảm của nam tử, Bạch Ngọc kêu khan thành tiếng, được bàn tay mềm mại vuốt ve, nơi mã mắt chảy ra dịch trong suốt, từng trận tê ngứa sảng khoái lan tràn.

Hắn căng cứng thắt lưng, khó nhịn được giãy giụa: “Ưm! Tiên Tôn... cho ta...”

Giang Lâm Vụ định làm mấy chuyện xấu, nàng mở miệng hút lấy đầu cột vài lần, ra chút nước bọt. Sau khi ướt át rồi thì tốc độ ma sát đầu cột càng nhanh hơn, chỉ tập trung ma sát nơi mã mắt, dịch trong càng chảy ra nhiều hơn.

Nàng cúi đầu xuống mút lấy, cái lưỡi quét liếm, lên xuống như vậy nhiều lần.

Bạch Ngọc bị sự ma sát này kích thích đến vui vẻ, hành hạ thân thể căng ra. Cuối cùng, Giang Lâm Vụ vuốt ve đầu cột lại nhào nặn nang túi nặng trịch của hắn, lúc này eo hắn nâng cao lên, ngâm nga sau đó tuôn ra dịch trắng.

Lượng dịch rất lớn, tất cả đều bắn lên tay nhỏ trắng nõn của Giang Lâm Vụ.

Cả người hắn rung động, hơi thở trở nên gấp gáp, cả người ửng đỏ sau khi cao trào. côn th*t kia tiết ra dịch trắng nhưng vẫn cứng rắn.

Không đủ, còn chưa đủ… Bạch Ngọc dùng ánh mắt hoa đào đa tình lấp lóe ánh sáng mê người kia giống như cầu xin nhìn về phía Giang Lâm Vụ.

Giang Lâm Vụ kiên quyết không nhìn ánh mắt hoa đào mê người kia.

Nàng lùi lại xuống eo Bạch Ngọc, dùng hai cánh hoa thịt ướt át của mình cọ vào cán, di chuyển eo ma sát. côn th*t cứng rắn căng phồng, cọ sát đến mức hoa huy*t thoải mái, Giang Lâm Vụ thở nhẹ ra đầy khêu gợi.

“Muốn không? Rất thoải mái.” Tiên tử hóa thân thành yêu tinh hút tinh khí của người, trêu chọc Bạch Ngọc sắp căng chặt như sợi dây.

Bạch Ngọc không chịu được hướng lên trên thẳng lưng: “Muốn, muốn đi vào... Tiên Tôn, cho ta...”

Giang Lâm Vụ thấy đã gần đủ rồi, dâm dịch của mình cũng đầy tràn, nàng đỡ côn th*t, hạ mông nuốt xuống.

Tiểu huyệt trống vắng lập tức bị mệnh căn thô to lấp đầy, hai người đều phát ra những tiếng than thỏa mãn, Giang Lâm Vụ đong đưa phần eo lên xuống, nuốt nhả dục căn, đầu cột ma sát với huyệt thịt, vui vẻ ra vào trong huyệt.

Mệnh căn to dài chỉ đi vào một nửa, bị huyệt thịt mũm mĩm hút bao bọc lấy, chỉ đâm xuyên một nửa bên trong miệng huyệt.

Bạch Ngọc bị hành hạ đến mức nhẫn nại cũng sụp đổ, đoạn dài ở bên ngoài kia cảm thấy trướng đau.

Bùa chú trói người hắn lại, hắn giãy giụa muốn thẳng lưng đâm vào: “Tiên Tôn! Lại đi vào thêm một chút, sâu một chút!”

Sói con đã ăn thịt quen rồi, vừa vào đã vào đến sâu nhất, nhắm nơi sâu xa nhất vừa mạnh mẽ vừa gấp gáp mà khuấy đảo.

Bây giờ bị trêu đùa đến mức từ ngọn lửa hừng hực chỉ còn lại chút khói hương, cọ sát đến lòng ngứa ngáy.

Giang Lâm Vụ không đi theo ý hắn. Chầm chậm đong đưa eo mông, trên dưới đưa đẩy, bộ ngực mềm mại gợn sóng lãng đãng.

Giang Lâm Vụ nếm trải sự ngọt ngào từ động tác của mình, tự mình trúc trắc đong đưa, tầng thịt cọ hút bao bọc côn th*t làm cho mình thoải mái.

Giang Lâm Vụ cong môi cười quyến rũ, đưa tay chống lên ngực Bạch Ngọc mượn lực, thở gấp: “Ưm ha... không được, đã nói... ừ a... ta làm chủ... a ưm...”

Đến cao trào, tốc độ mông ngọc đong đưa càng lúc càng nhanh.

Giang Lâm Vụ điều chỉnh tư thế để côn th*t cứng rắn thẳng tắp ma sát về chỗ tê dại, tầng thịt co giật siết chặt, khoái cảm làm cho bụng dưới nàng căng lên tỏa nhiệt.

Thân thể mềm mại co giật một hồi, ưm a một tiếng, mật dịch trong huyệt xì ra, chảy xuống bụng dưới của Bạch Ngọc.

Bạch Ngọc bị cái lỗ nhỏ tiêu hồn kia phun đầy lên côn th*t làm nó cứng rắn thêm mấy phần, hơi thở hắn gấp gáp, cơ bụng căng chặt.

Giang Lâm Vụ ngẩng cần cổ mảnh mai lên suy nghĩ. Nàng nhấc mông lên, nhả côn th*t sau khi cao trào ra, tiểu huyệt mẫn cảm ngứa ngáy phun ra. Khuôn mặt nhỏ đỏ chót, cắn tay khẽ thở dốc, thân thể trên eo Bạch Ngọc rung động.

Bản thân nàng vận động cũng rất thoải mái chỉ là mất sức, bây giờ cao trào thì lực đã mềm, chỉ có thể ngừng lại.

Mệnh căn thô cứng cách xa tiểu huyệt ẩm ướt mềm mại, côn th*t chưa được giải tỏa cứng đến nỗi đau đớn.

Bạch Ngọc nhẫn nại đến mức tận cùng, khóe mắt cũng hồng lên, giọng nói khàn khàn run rẩy: “Tiên Tôn... Tiên Tôn... Bạch Ngọc muốn bắn ra, rất muốn bắn ra.”

Giang Lâm Vụ đang mẫn cảm thì nàng khẽ nâng mông, cọ xát lấy côn th*t, ôm lấy khuôn mặt non nớt của hắn.

“Chờ đã, mấy ngày nay chàng phải trốn tránh mọi người thì rất buồn chán, có chuyện gì thì chàng nói đi. Chàng như vậy, lát nữa chỉ dùng tay giúp chàng bắn ra.”

Bạch Ngọc không đồng ý, mặc dù cũng thoải mái nhưng không tận hứng, hắn muốn cắm vào đó, đâm vào trong tiểu huyệt xông lên mà làm.

Khóe mắt hắn ửng hồng, nuốt nước bọt: “Tiên Tôn lại làm người ta thiệt thòi... Tiên Tôn đã được thoải mái rồi, giờ đến Bạch Ngọc.”

Nói xong, chú trận vốn đang trói hắn mở ra, đảo ngược lại trực tiếp trói chặt Giang Lâm Vụ, đưa tay nàng kéo lên đỉnh đầu.

Giang Lâm Vụ kinh ngạc. Lần trước Bạch Ngọc bị trói lại chỉ có thể trơ mắt nhìn Giang Lâm Vụ đi xa, cho nên sau đó hắn đặc biệt chuẩn bị một pháp bảo chuyên đối phó với trận pháp.

Giang Lâm Vụ đối với hắn luôn không hề đề phòng, cho nên mới bị trói.

Bạch Ngọc vẫn cứ nằm, hắn đẩy tiểu huyệt ướt nhẹp vẫn còn đang giật giật, nâng eo lên đưa côn th*t thô cứng chui vào lỗ nhỏ ướt át mê hoặc người, chui vào nơi sâu nhất.

Vừa mới thẳng lưng điên cuồng làm, một hồi đã mở ra vách thịt vừa trải qua cao trào, đụng vào nơi sâu nhất tử cung, đẩy vào cái miệng nhỏ mềm mại hút lấy hắn kia.

"A a… ừ... làm sao... ưm a a...” Giang Lâm Vụ muốn nhấc mông lùi người lại.

Bị Bạch Ngọc ôm chặt lấy eo mông mềm mại không còn sức lực kia, sức nặng nhấn xuống dưới, lập tức ngồi vào, đâm vào cho nàng nghẹt thở.

“A... không... ư a... không thể chịu được...” Lần này Giang Lâm Vụ trêu chọc sói con quá mức bị cắn ngược lại.

Bạch Ngọc không quan tâm chút nào, ngửa cổ thở hổn hển, nhấn chặt người không ngừng thẳng lưng đâm xuyên đưa đẩy.

Nước mắt Giang Lâm Vụ lưng tròng bị trói thẳng tay, nhấn eo, tiểu huyệt ướt át mềm mại kia bị côn th*t cứng rắn nóng bỏng đâm phun ra nước, trong huyệt co giật siết chặt ép nuốt đến càng sâu.

Bạch Ngọc thẳng lưng, tốc độ càng lúc càng nhanh, bấm lên mông eo trắng như tuyết đến mức nổi lên dấu tay. Giang Lâm Vụ bị đâm đến cao trào vài lần, nước mắt đầy mặt, nức nở nghẹn ngào: “... Không, không muốn... tha cho ta... hu...”

Ánh mặt trời chiếu sáng bóng dáng hai người đong đưa, theo một tiếng thở ra của nam tử, dịch trắng từ trong tiểu huyệt đỏ sẫm phun ra, lượng lớn làm cho tiểu huyệt bị phun tràn đầy. Giang Lâm Vụ nhũn người co giật...

Trong cơn mê thầm nghĩ, các phu nhân dạy phương pháp đúng là không sai... Nhưng mà sức chịu đựng đằng sau quá mạnh, bản thân suýt chút nữa bị sói con cắn chết…

Mấy ngày trước, Giang Lâm Vụ phát hiện trên người Bạch Ngọc luôn có một loại áp suất thấp. Mặc dù vẫn dính lấy nàng như trước, nhưng bản thân hắn lại tự làm khó mình.

Nàng đã chủ động hỏi qua, nhưng mà tính tình hắn quật cường không chịu nói.

Nàng không thể ra cửa, càng gần thời điểm “bắt ba ba trong rọ”, gia chủ và phu nhân Bạch gia đương nhiên cũng bận rộn, nàng lại muốn chơi đùa cùng với đám nha hoàn và nữ quyến trong Bạch phủ.

Ngoại trừ nha hoàn, trong phủ cũng có một số phụ nhân đã xuất giá trong nhà.

Các nàng tụ tập một chỗ làm nữ công, ngẫu nhiên nhắc tới một vài việc phu quân tự làm khó bản thân mình, luôn giấu diếm.

Những phụ nhân kia cũng không kiêng kị, hào phóng chia sẻ kinh nghiệm của họ.

“Đàn ông ấy mà, có lúc kìm nén một hồi cũng bình thường, nữ nhân chúng ta còn mấy ngày cơ mà.” Người nói chuyện chính là thê tử của hộ vệ trong phủ, mọi người gọi là Lâm tẩu tử.

“Nhưng mà việc kìm nén không nói sẽ không phải là ghét bỏ nữ nhân chúng ta phiền chứ? Đó chính là muốn ăn đòn.” Một vị khác là Vương tẩu tử nói.

“Như vậy, trước tiên lạnh nhạt cho hắn đói bụng mấy ngày, không cho chạm vào. Chờ đến khi hắn nhịn không được, lại tập trung trừng trị hắn một trận! Sau đó lại đối xử với hắn tốt một chút, đảm bảm hắn sẽ nghe lời mà nói ra, chuyện gì cũng đều muốn nói cho ngươi.” Lâm tẩu tử dừng thêu lại, khuôn mặt phát sáng, nghĩ đến lúc cưỡi phu quân nói.

"Nhưng mà Bạch Ngọc vẫn ăn cơm mỗi ngày, hắn gầy như vậy, ta không thể để hắn bị đói.” Giang Lâm Vụ khổ não nói.

Mấy vị phu nhân sững sờ, toàn bộ xì cười lớn: “Là bỏ đói hắn trên giường!”

Sau khi mấy vị phụ nhân truyền thụ kinh nghiệm sinh động một hồi, Giang Lâm Vụ nghe thấy cũng đỏ mặt hoàn toàn tỉnh ngộ!

Lúc này mới có tiết mục tiên nữ thành yêu tinh quyến rũ như hôm nay, chỉ là... đã bị đè ép lại mấy lần, mật dịch, dịch trắng đầy giường, Giang Lâm Vụ quyết định sau này không thể lại sử dụng cách này.

“Ưm ha, ưm a a... đừng... ừ nhiều quá a.. a...”